Chương 5: Bức ảnh chụp lén
Khi cập nhật cuối cùng được thực hiện cho bài viết về vị hoàng hậu cuối cùng của nhà Thanh – Từ Hy Thái Hậu, Châu Đông Vũ không giấu được sự hưng phấn.
Ánh mắt của cô sáng lên, đầy vui vẻ và hạnh phúc, nhìn thấy sự thành công của công trình nghiên cứu của mình. Cô nhấp nháy chuột một cách vui vẻ khi nhìn vào màn hình máy tính, bài viết đã được hoàn thành và sẵn sàng để xuất bản.
Trong khoảnh khắc đó, Châu Đông Vũ không thể kìm lại cảm xúc của mình. Cô nâng cao ly trà ở bàn làm việc, tự cảm thấy ngưỡng mộ sự tài năng và nỗ lực của bản thân.
Châu Đông Vũ ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nhớ lại những lời dặn dò của Cố Từ Hàm. Tấm ảnh chụp lén Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga, nếu chưa có sự kiện thích hợp nào để liên kết, tuyệt đối không được đăng lên trang cá nhân của cô, nhất là sử dụng tùy ý vào mục đích thương mại.
Điều quan trọng, nếu Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga quyết định khởi tố, tình hình có thể rất nghiêm trọng và ảnh hưởng xấu tới tên tuổi của Châu Đông Vũ.
Lời dặn của Cố Từ Hàm vẫn đọng trong tâm trí cô, khiến cô hiểu rõ hơn về sự quan trọng của việc tuân thủ quy tắc và tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Cô chợt nhớ về những nỗ lực mà cô đã bỏ ra để ngồi soạn thảo bài viết về Từ Hy Thái Hậu và công sức chụp lén tấm ảnh đó, không cam tâm lưu lại trong máy mà không chia sẻ với độc giả.
Châu Đông Vũ gọi điện cho Cố Từ Hàm, cầu xin cô bạn thân ra tay cứu trợ.
Cố Từ Hàm bật cười vì sự lém lỉnh, nước tới chân mới nhảy của Châu Đông Vũ.
Cố Từ Hàm bày cách: “Cậu có thể sử dụng tấm ảnh chụp lén đó một cách hợp lý và tạo giá trị xã hội từ nó. Chẳng hạn, cậu có thể liên kết nó với một sự kiện từ thiện đang diễn ra, đề cập đến việc Na Lạp thị nhiều lần tham gia làm từ thiện. Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga là những người thường xuyên tiên phong trong việc tham gia từ thiện. Bằng cách sử dụng ảnh chụp lén và kết hợp nó với sự kiện từ thiện này, cậu có thể tạo ra một thông điệp tích cực và tạo giá trị cho xã hội. Điều này sẽ khiến Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga khó lòng kiện cậu.”
Châu Đông Vũ nhận thấy ý tưởng này không chỉ giúp cô hạn chế bị kiện tụng mà còn có thể tạo ra một tác động tích cực đến cộng đồng. Cô cảm ơn Cố Từ Hàm rối rít, bắt tay lập kế hoạch thực hiện ý tưởng một cách cẩn thận.
– –
Trong tòa nhà hiện đại của công ty xe điện Nhật – Hirano, chi nhánh tại Bắc Kinh.
Phòng làm việc của Jo Hirano nằm ở góc cuối phòng, bức tường trang trí bằng một bảng thông báo ghi chép về những sự kiện quan trọng và một bức tranh gia đình hạnh phúc với ba mẹ, anh chị và em gái. Cả phòng tràn ngập không khí thoải mái và ấm cúng.
Jo Hirano mời luật sư Vương Lực Hoành, một người nổi tiếng trong lĩnh vực luật thương mại tại Bắc Kinh, để thảo luận về một vấn đề mà anh đang quan tâm.
Tấm ảnh chụp lén Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga cuối cùng cũng đã được đăng tải trên trang cá nhân của Châu Đông Vũ. Đi kèm là bài viết về vị thái hậu cuối cùng của triều đình Nhà Thanh – Từ Hy.
Trong bài viết, không chỉ đề cập đến những việc làm gây tranh cãi trong quá khứ của thái hậu, mà còn nêu tên một loạt những cống hiến của thái hậu Từ Hy, từ việc cải tạo kinh tế đến việc mở rộng quan hệ thương mại với các nước phương Tây.
Điểm cuối cùng của bài viết đề cập đến gia tộc Na, hậu duệ của Na Lạp thị. Một gia tộc đã nhiều năm liên tục đứng đầu trong các hoạt động từ thiện và hỗ trợ cộng đồng. Trong danh sách các mạnh thường quân lớn ở Trung Quốc đối với các sự kiện từ thiện vì cộng đồng, Na Vĩnh Hi và Dương Phu Nhân đứng ở vị trí đầu tiên, họ luôn tiên phong trong việc ủng hộ các dự án phát triển y tế và nâng cao chất lượng cuộc sống của con người.
Jo Hirano bật cười, giọng nói thoải mái: “Cô ấy đăng bài thế này, nếu chúng ta đâm đơn kiện có phải nhỏ nhen quá không?”
Vương Lực Hoành gật đầu: “Anh nên suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định. Việc đưa Châu Đông Vũ ra tòa có thể tạo ra phản đối trong dư luận. Bài đăng của cô ấy không làm ảnh hưởng tới danh tiếng của quý phu nhân, ngược lại tạo ra giá trị cộng đồng tích cực.”
Jo Hirano khẽ cười, đang nghĩ thầm trong đầu: “Xem ra Cố Từ Hàm không vì tấm ảnh mà đến nữa rồi.”
Vương Lực Hoành tiếp tục: “Châu Đông Vũ là nhà báo có tiếng, thông minh, không dễ để bản thân bị kiện ra tòa. Nếu ra tòa, tòa chỉ phạt cảnh cáo hành động chụp lén. Còn nếu Châu Đông Vũ có thể chứng minh rằng bức ảnh không được sử dụng với mục đích thương mại, tòa có thể xem xét giảm nhẹ hình phạt. Quan trọng là sau vụ này, danh tiếng của nhị vị phu nhân sẽ bị ảnh hưởng. Bài viết đem lại hình ảnh và lợi ích tích cực, kiện cô ấy ra tòa cũng không cần thiết.”
Jo Hirano nói: “Vậy nếu danh tiếng bị ảnh hưởng sau phiên tòa, chúng ta có thể dựa vào đó làm khó dễ Châu Đông Vũ không?”
Vương Lực Hoành gật đầu: “Nếu danh tiếng của nhị vị phu nhân bị ảnh hưởng sau phiên tòa, có thể có khả năng kiện ra tòa và yêu cầu bồi thường thiệt hại.”
Jo Hirano lộ vẻ hứng khởi: “Vậy chúng ta cần những gì?”
Vương Lực Hoành giải thích: “Anh phải cung cấp bằng chứng và chứng minh rằng tình hình thực sự đã ảnh hưởng xấu đến danh tiếng sau phiên tòa. Bao gồm việc thu thập các thông tin, bài viết, bản tin hoặc tài liệu khác để minh chứng rõ ràng về tình hình ảnh hưởng.”
Jo Hirano ngẫm nghĩ một lúc. Có thiếu gì cách để gặp lại Cố Từ Hàm, có cần thiết phải làm lớn chuyện, ảnh hưởng tới bà ngoại và mẹ hay không?
Nghĩ rồi anh nói: “Luật sư Vương, cám ơn anh. Chuyện này tạm gác sang một bên. Vấn đề dòng xe mới sắp ra mắt của Hirano, có gặp trở ngại pháp lý nào không?”
Vương Lực Hoành vừa lấy tài liệu đặt lên bàn vừa đáp: “Tôi đã kiểm tra mọi thứ, dựa vào nội dung này, Hirano có thể tiến hành quảng cáo rộng rãi trực tiếp lẫn gián tiếp một cách hợp pháp. Bên bộ phận marketing cứ dựa vào kịch bản này là được.”
Luật sư Vương đưa tệp tài liệu cho Jo Hirano.
Jo Hirano nhìn sơ qua rồi gọi thư ký Trình vào: “Cô Trình, giúp tôi xem qua nội dung trong đây. Liệt kê những điểm cô thắc mắc rồi đưa cho tôi chiều nay.”
Thư ký Trình cúi người, nhận lấy tài liệu rồi rời khỏi phòng.
Cũng gần 12 giờ, Jo Hirano mời Vương Lực Hoành đi ăn trưa.
Ngồi trên xe của Jo Hirano, Vương Lực Hoành cảm thấy rất thoải mái. Chiếc ghế da mềm mại, trong xe còn có sẵn nước trái cây và vài chai rượu vang hảo hạng.
Jo Hirano giới thiệu vệ sĩ của anh – Chu Hiếu Thiên với Vương Lực Hoành: “Cậu Chu đây rất đa tài, ngoài tinh thông võ nghệ, cậu ấy còn là một người pha chế tài năng. Luật sư Vương có muốn thử không?”
Vương Lực Hoành tò mò gật đầu.
Jo Hirano cho dừng xe để đổi chỗ với Chu Hiếu Thiên.
Vệ sĩ Chu lấy một ít nước chanh, vài lát dâu và cam cắt sẵn trong tủ lạnh mini, đổ một chút hai loại rượu vào ly lắc. Không cần đong đếm, Chu Hiếu Thiên cảm thấy đầy tự tin với “nghề cũ” của mình.
Vương Lực Hoành nếm thử ly cocktail trên tay, quả nhiên rất ngon, hương vị vô cùng đặc biệt. Có vẻ lạ nhưng một vệ sĩ lại có tài nghệ pha chế đỉnh đến vậy, người xung quanh Jo Hirano chẳng có ai tầm thường.
“Tôi thường hay đi bar mỗi khi tới những thành phố mới. Sáu tháng trước chuyển đến Bắc Kinh làm việc, tôi có dịp được thử tay nghề của vệ sĩ Chu khi đó còn làm bartender. Uống xong ly cocktail Hồng Tiêu Thử, tôi lập tức mời cậu ấy về làm người pha chế riêng. Sau biết cậu ấy có nền tảng gia đình theo nghề võ, đặc biệt là Tiểu Long Quyền, thế là mời cậu ấy về làm vệ sĩ tới bây giờ.” Jo Hirano nói với giọng đầy ngưỡng mộ.
Mỗi người theo anh ta làm việc đều được anh trọng dụng và coi như người một nhà.
Uống cocktail ngon như vậy, Vương Lực Hoành nhớ ngay đến Cố Từ Hàm. Cô ấy cũng rất thích uống cocktail mỗi khi cả hai có dịp gặp gỡ.
“Tôi có một người đồng nghiệp cũng rất thích uống cocktail. Tay nghề của anh Chu quả nhiên không tầm thường. Nếu có dịp nhất định phải xin về một ly về cho người đồng nghiệp ấy uống thử.” Vương Lực Hoành phấn khởi nói.
“Mang về mất ngon, lần sau gặp lại, anh có thể dẫn đồng nghiệp tới. Đồng nghiệp của luật sư Vương chắc không phải dạng tầm thường nhỉ? Để được anh đặc biệt ghi nhớ sở thích.” Jo Hirano chỉ đoán bừa, nhưng lời mời đó là thật. Quen biết thêm luật sư ở Bắc Kinh này cũng không phải ý tồi.
Trước đây bà ngoại ở Thượng Hải, nhưng từ khi anh từ Tokyo chuyển tới Bắc Kinh làm việc, bà ngoại đích thân dọn về căn biệt thự ở đây để có dịp chăm sóc cháu ngoại cưng nhiều hơn.
Jo Hirano tới Bắc Kinh, không quen biết nhiều. Đa phần các mối quan hệ hiện tại đều do bà ngoại và mẹ giới thiệu, anh không thực sự có nhiều bạn bè ở đây.
Vương Lực Hoành có hơi đỏ mặt. Phần lớn là do cồn, nhưng khi Jo Hirano nhắc tới hai chữ “đặc biệt”, lồng ngực anh bỗng đập thình thịch.
“Cô ấy rất bận rộn, gặp gỡ lại càng khó. Tôi mang về thì được.” Vương Lực Hoành gượng nói, bàn tay đang tiết ra mồ hôi. Cứ hễ nhắc tới Cố Từ Hàm là tự tin của anh chạy đâu mất.
Qua câu nói vừa rồi, Jo Hirano nhìn ra được luật sư Vương thích người đồng nghiệp đó.
“Bận rộn đến vậy, chắc hẳn là một luật sư có tiếng.” Jo Hirano đang khơi chuyện để Vương Lực Hoành nói ra tên vị luật sư đó. Luật sư Vương tài giỏi, gia đình có người làm quan chức, người mà anh ta để ý đến chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng Jo Hirano lúc này có linh cảm người mà luật sư Vương đang nói tới chính là Cố Từ Hàm. Lần trước sau buổi gặp mặt ở Bách Thiên Lâu, anh có nhờ người tìm hiểu sơ về Cố Từ Hàm, mới biết cô là luật sư hình sự có tiếng ở Bắc Kinh.
“Trương Giai Tuệ. Là cô ấy.” Vương Lực Hoành không hiểu sao lại nhắc tên kỳ phùng địch thủ của luật sư Cố, bản thân loạn trí tới nơi rồi.
Ra không phải là Cố Từ Hàm. Jo Hirano có chút thất vọng. Anh đang chẳng có lý do phù hợp nào để gặp lại luật sư Cố, tới việc đoán rằng cô ấy sẽ vì bức ảnh chụp lén của người bạn thân mà tới gặp anh cũng đoán trật.
“Luật sư Vương có cơ hội hãy mời luật sư Trương thưởng thức tài nghệ của cậu Chu, chỉ cần báo trước với tôi để sắp xếp.” Jo Hirano không thể nuốt lời.
Vương Lực Hoành gật gật đầu, miệng cười ngượng. Anh và luật sư Trương đâu thân thiết tới vậy.
Chiếc xe chuẩn bị đi ngang qua khu phố Vương Phủ Tỉnh, khu ẩm thực đường phố nổi tiếng.
Đường phố vào buổi trưa tấp nập. Người qua lại vội vã, đủ loại màu sắc áo giữa đám đông, tạo nên bức tranh sống động và nhộn nhịp. Tiếng còi xe vang vọng không ngừng, còn có tiếng rao hàng, tiếng cười nói của mọi người. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp đường phố, từ những quầy hàng bán bánh bao nóng hổi đến những gian hàng nướng thịt.
Jo Hirano mắt đăm đăm nhìn về phía một gian hàng nhỏ, nơi bà chủ đang đứng nướng những miếng thịt nướng thơm phức trên bếp than.
Là con của một gia đình danh giá, Jo Hirano luôn sống trong cái bóng lớn của dòng họ Hirano. Anh được giáo dục, huấn luyện để trở thành một người kế nhiệm hoàn hảo, và bất kỳ bước chân lạc hướng nào đều có thể làm ảnh hưởng đến hình tượng bất khả xâm phạm mà gia đình đã xây dựng suốt nhiều thế hệ.
Trong tâm trí anh, mỗi miếng thịt nướng trên tay người bán đều tiềm ẩn những rủi ro. Thế giới ẩm thực đường phố, dù hấp dẫn đến mấy, với anh cũng là một mê cung của những lo ngại về vệ sinh và sức khỏe. Chưa bao giờ Jo Hirano thử nghiệm, vì từ thuở nhỏ, anh đã được dạy rằng: “Những người như chúng ta không nên ăn những thứ như thế”.
Tuy nhiên, sự tò mò và khao khát trải nghiệm một cuộc sống bình thường đôi khi khiến anh muốn phá vỡ mọi ràng buộc. Nhưng mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy bất lực, không biết làm thế nào để tiếp cận và mua một miếng thịt nướng. Không chỉ vì sự xa lạ, mà còn bởi anh sợ làm điều gì đó không thích hợp, không xứng với mình.
Cuối cùng, Jo Hirano quyết định nhìn về phía trước, để lại phía sau một gian hàng thức ăn đường phố và những mong muốn “ăn vặt” chưa dám thực hiện.
Trong không gian nhà hàng sang trọng quen thuộc, tất cả mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, ảm đạm.. đằng sau đó ẩn chứa sự nhàm chán, giả tạo đến khó tả.