Chương 9
“Được được, nếu cô nương không chê ta mời cô làm ăn ở y quán này dài dài.”
Nhan đồng ý. Kiếp trước nàng có thấy trong tủ sách cổ mà sư phụ để lại, trong đó ghi chép rất kỹ cách luyện đan dược cổ. Lúc ấy do tò mò nên nàng đã lôi ra đọc thử, đọc một lần liền nhớ nên đến giờ cũng coi như có ích đi.
Nàng quay về tạm thời gác lại chuyện bị ám sát. Y chuyên tâm nghiên cứu thảo dược, dùng số tiền được cung cấp hàng tháng vừa đủ xây một căn phòng thí nghiệm. Vừa tròn một tháng đã xây xong. Tuy kiến thức và chỗ thích hợp để làm đều có đủ, chỉ thiếu một thứ quan trọng đó là lò luyện đan nhưng đi khắp các tiệm bán lò luyện đều không tìm được cái nào ưng ý.
Nàng chán nản quay về, ngồi ở sân trước hiên nhà ăn điểm tâm lại hỏi thỏ Đoản:
“Cục bột ngốc, ra ta hỏi.”
Hệ thống hiện lên, phụng phịu đôi má:
“Ta không phải cục bột ngốc, cô muốn hỏi gì?”
“Hệ thống nhà ngươi không có trao đổi lò luyện đan sao?”
“Có chứ. Nhưng với cấp bậc hiện tại của cô thì chưa mở được vật phẩm nào cả.”
“Htamlinh247”
Nhan thở hắt ra một hơi, xem ra việc luyện đan vẫn nên tạm hoãn, hiện tại cứ chế dịch dược bán ra vậy.
Đang mông lung suy nghĩ, bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào kinh động khiến nàng không thể nghỉ ngơi. Chưa kịp ra xem tình hình thì một đứa trẻ chạc 12 tuổi hung hãn xông vào, trên tay đang cầm một chiếc roi da. Nhan thấy vậy cũng không chút động tâm. Đứa trẻ kia chỉ tay quát lớn:
“Con ả phế vật, ngươi đâu rồi? Mau ra đây cho ta”
Kiều Nhan vẫn điềm tĩnh bứt nho thả vào miệng.
“Nho nay hơi chua.
Manh nhi, lần sau em chọn quả nào ngọt hơn nha.”
“Dạ, thưa tiểu thư.”
Nói rồi, nàng nhìn sang phía Kiều Hy, giả vờ thân thiện:
“Ôi! Tam muội dạo chơi chỗ ta sao? Mau qua đây cùng ta thưởng trà với điểm tâm, ngon lắm.”
Kiều Hy mặt nặng mày nhẹ nói gắt:
“Tiện nhân. Ai cho phép ngươi mang tiền đi xây mấy cái rác rưởi đó hả?”
“Tam muội còn nhỏ, không được hỗn. Tiền đó là tiền của ta. Việc ta làm gì với nó, từ khi nào đến lượt muội quản?”
Kiều Hy vùng vằng vẫn cái ngữ khí đó, quát tháo nàng không kiêng nể:
“Câm mồm. Nghiệt chủng ngươi nếu không có phụ thân bảo vệ. Ngươi cùng bà già chết tiệt kia sớm đã bị bọn ta bức chết.”
Kiều Nhan sắc mặt u ám. Sát khí ngưng đọng dần, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng đứng dậy tiến lại chỗ Kiều Hy.
* * *Chát..
Tiếng tát của nàng xé tan bầu không khí náo loạn.
“Nói lại!”
Thấy Kiều Hy ngẩn người, nàng lại tiếp tục đánh.
* * *Chát.. Chát..
Sau khi đánh xong, nàng lạnh giọng, nói:
“Quay về học lại phép tắc đi. Gặp ta không hành lễ, lại dám ngông cuồng làm càn. Há chẳng phải Kiều Nhan ta chỉ là bình phong, mặc người khác ức hiếp?”
Trước khi rời đi, nàng còn ghé sát tai Kiều Hy mà thì thầm:
“Muốn yên ổn, thì ngoan ngoãn an phận. Đừng để ta đích thân xử lý đứa nhóc không hiểu chuyện.”
Nói rồi, nàng bước qua một cách thản nhiên. Kiều Hy trợn tròn mắt, y không tin chuyện vừa rồi lại xảy ra. Vừa ôm hai bên má sưng tấy, lại chết chân tại chỗ. Đến khi hoàn hồn, ả bật khóc nức nở, vội chạy về chỗ mẹ và chị kể lại. Ba mẹ con hận không thể xé xác nàng.
Kiều Nhan vào phòng đọc sách để tĩnh tâm lại. Bỗng vang lên tiếng hệ thống khiến nàng giật mình.
“Chúc mừng ký chủ! Nhiệm vụ” dạy dỗ tiểu nhân “đã hoàn thành. Ký chủ được nhận 100 điểm, tổng điểm hiện tại là 600 điểm. Ký chủ mở khóa cửa vật phẩm cấp một, dược liệu sơ cấp.”
Kiều Nhan từ biểu cảm khó hiểu chuyển sang tức giận:
“Ngươi.. muốn chết à? Lại làm ta giật mình.”
Dưới sát khí đùng đùng của Kiều Nhan. Thỏ trắng co rúm người run rẩy:
“Ta.. ta xin lỗi! Sau sẽ báo trước nhiệm vụ mà.”
Nàng thở dài.
“Bỏ đi. Mà chỉ được 100 điểm thôi à? Ít vậy?”
Thỏ Đoản cười cười:
“Vì đây là nhiệm vụ phụ nên mới ít điểm.”
“Ra vậy.”
Nàng lại cầm quyển sách lên lưng trừng thì khựng lại.
Chợt nhớ lại thời gian trước, nàng quả thực mơ hồ.
“Ngươi có còn nhớ chuyện một tháng trước không?”
Thỏ Đoản nghiêng đầu, nàng nói tiếp:
“Thân thể này trước giờ vốn không được lòng ai. Nay chỉ vì khí tà xâm nhập mà lại có người ta tay tương trợ. Rốt cuộc là vì cớ gì?”
Thỏ Đoản tựa hồ suy nghĩ, rồi lắc đầu:
“Cái này ta cũng không biết. Ta chỉ thấy bên trái thắt lưng của hắn có một viên ngọc như ý màu xanh.”
Ngọc như ý? Khắp kinh thành này chỉ có các vị vương gia trong hoàng tộc mới sở hữu chúng. Không lẽ nào.. là hắn?
Nàng lập tức lắc đầu phủ nhận ý nghĩ vừa rồi. Làm sao có thể, hắn bị nàng chọc giận như vậy còn chưa giết nàng đã là phước lớn rồi. Rảnh rỗi đâu lo chuyện an nguy của nàng chứ.
Thấy Kiều Nhan có những cử chỉ lạ. Thỏ Đoản hỏi:
“Cô nhận ra ai rồi à?”
“Không! Do ta suy nghĩ hoang đường.
Mà ngươi biến đi, để ta yên.”
“E là người không có thời gian nghỉ ngơi đâu. Hệ thống đã cập nhật xong nhiệm vụ tiếp theo rồi.” Thỏ đoản ngao ngán nhìn nàng.
Nhan đặt quyển sách xuống bàn, tò mò hỏi thỏ trắng:
“Nhiệm vụ gì?”
Hệ thống bấy giờ hiện ra vài dòng chữ xanh.
“Nhiệm vụ chính đầu tiên: Tìm hợp khí tương thích, cường hóa trang bị! Thời hạn 24 tiếng phải hoàn thành.”
Nàng đập bàn đứng dậy.
“Ngươi đùa ta à?”
Thỏ Đoản ngược lại không để ý đối phương đã bất mãn vô cùng. Tiếp tục giục giã:
“Ký chủ mau thực hiện nhiệm vụ.”
“Ngươi đợi đấy, xong việc ta tính sổ với ngươi sau.”
Kiều Nhan đứng dậy, bước ta khỏi phòng. Nàng gọi Manh Manh lại dặn dò:
“Manh nhi, em giúp ta trông coi viện các, ta..”
Chưa nói hết, Manh Manh đã ngắt lời:
“Tiểu thư!”
Mắt y hiện ra sự lo lắng.
“Lần nào người ra ngoài cũng không cho em theo.”
Biết Manh Manh không muốn nàng đi. Nàng xoa đầu rồi nói:
“Ta sẽ về sớm mà..”
Manh Manh lắc đầu.