Chương 1: Bạch Sở Khiết
Cậu cúi đầu, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Bóng dáng nhỏ bé cô độc, yếu đuối mang theo chiếc cặp sách lớn đi vào sân trường.
“Ai cha! Vong linh không biết nói chuyện đến trường rồi sao?”
Âm thanh trêu chọc ở ngay phía sau lưng, cậu giật mình run rẩy không dám đi tiếp. Hai vai co lại theo bản năng, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
“Bạch Sở Khiết, tôi gọi mà cậu không quay lại chào hỏi sao? Cái tên công tử nhà cậu muốn bị ăn đòn có phải không?”
Bạch Sở Khiết bị doạ theo bản năng quay đầu lại, một đám học sinh gồm ba người, ăn mặc xộc xệch, tóc nhuộm màu vàng chói mắt, hai tai xỏ khuyên, chân đi dép như thể thách thức thầy giám thị vậy.
Đây là đám học sinh côn đồ học cùng lớp lại hay bắt nạt cậu. Chỉ cần cậu không nghe lời, bọn họ lập tức trêu chọc Sở Khiết đến khi nào khóc thì thôi.
Thời gian đầu mới nhập học, Sở Khiết đã gây ấn tưởng bằng việc đi học có siêu xe, có tài xế đưa đón. Nhưng bộ dạng của cậu thì lại khác hoàn toàn với danh phận đại thiếu gia. Ăn mặc toàn độ hiệu nhưng lại trông quê mùa đến lạ, hơn nữa nói chuyện cũng lí nhí không ai nghe. Tóc để dài che hẳn một bên con mắt, trông bộ dáng vừa nhìn vào liền biết là một kẻ bị bắt nạt.
Bach Sở Khiết không thích nói chuyện, sau khi mọi người thấy một bên mắt phải của cậu bị mù liền càng không muốn kết bạn hơn. Thậm chí có vài người cảm thấy tính tình hiền lành của cậu mà lợi dụng hết lần này đến lần khác, thậm chí là còn bắt nạt cậu.
Chẳng hạn như bây giờ, tên cầm đầu với mái tóc vàng nổi bật nhất trong đám học sinh du côn dùng tay ấn mạnh đầu cậu xoa xoa, vừa cười ác liệt vừa nói.
“Gặp anh mày mà không biết chào hỏi. Mày đâu phải bị câm? Có tin anh mày khâu miệng mày lại không?”
Cái đầu bị vò đến đau khiến Bạch Sở Khiết chỉ có thể nhăn mặt, chật vật đánh tiếng chào.
“Chào anh Tam Ưng!”
Tam Ưng vừa nghe được tiếng chào liền ngưng động tác, y cùng đám bạn cười khoái chí nói tiếp.
“Anh mày sáng nay vẫn chưa ăn sáng. Mày xuống căn tin mua cho anh vài hộp sữa, bánh cùng nước ngọt mang lên lớp cho anh mày đi. À! Còn phải mua thêm ít sữa dâu để anh còn mang sang cho bạn gái, mua nhiều nhiều lên chút thì càng tốt”
Chuyện cậu bị Tam Ưng bắt nạt đã thành thói quen, mặc dù là bạn cùng lớp nhưng tính tình y hống hách, suốt ngày bắt cậu gọi bằng anh. Còn ức hiếp sai bảo cậu mỗi ngày đều phải dùng tiền của mình để mua thức ăn cho y. Nếu cậu dám phản kháng thì sách vở cùng cặp sách của cậu sẽ ngay lập tức biến mất.
Cậu cũng đã từng nhờ đến sự cầu cứu của bạn bè nhưng chẳng ai quan tâm cậu. Bản thân cậu càng không muốn hai ba ba lo cho mình đành chỉ có thể yên lặng. Trong lòng mặc dù đầy ấm ức, nhưng cậu cũng không dám tức giận. Chỉ đành gật đầu nghe theo sự sai bảo.
“Còn gật đầu như gà mổ thóc làm gì? Mau đi nhanh đi!”
Sở Khiết nhỏ bé bị Tam Ưng trợn mắt hù doạ đành sợ hãi nhanh chân chạy đi. Dáng vẻ nhỏ bé của cậu lạc lỏng giữa sân trường, trong thật sự yếu ớt.
Lúc Bạch Sở Khiết khuất bóng từ phía xa xa, ở ngoài cổng trường lại có một nhóm ba người tiến vào. Ba nam sinh mang ba vẻ khác nhau, nhất là nam sinh ở giữa thật sự đẹp trai khiến rất nhiều nữ sinh đi bên cạnh đỏ mặt.
Khuôn mặt của nam sinh ở giữa mang theo đường nét nam tính, sống mũi lại cao, chiều cao cũng vượt trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Người bạn đi bên cạnh nam sinh khoát vai hắn. Miệng ngáp một cái chán nản nói.
“Tôi thật sự nể cậu đấy Trần Duật Đằng, rõ ràng tối qua tôi cùng cậu, Mễ Lạc và Hưng Vĩ uống nhiều như vậy mà cậu vẫn có thể dậy sớm đi học. Đại thiếu gia nhà cậu quả là trâu bò”
Cái người tên Trần Duật Đằng nhếch mép cười, nhìn hai tên đi bên cạnh như xác chết biết đi liền mở miệng châm chọc.
“Nếu không uống nhiều thì đừng có uống, dù cậu có thể hiện mình uống giỏi bao nhiêu thì những cô gái đêm qua cũng chỉ thích tôi thôi. Nếu muốn họ chú ý đến cậu, tốt nhất là đừng nên rủ tôi đi. Ngực của cô gái cậu thích đêm qua quả thật bé lắm, không đáng để chơi đâu”
“Mẹ nó!”
Nam Khiêm nghe tên đào hoa nào đó trêu chọc mình liền tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lời hắn nói quả thật là không sai. Nam Khiêm đành ôm một cục tức phẫy phẫy tay đáp.
“Thôi bỏ đi, tôi xuống căn tin mua ít đồ. Các cậu có muốn đi không?”
Trần Duật Đăng và Hưng Vĩ gật đầu không ý kiến, ba người bọn họ biến nhát sải đôi chân dài nhanh chóng đi đến căn tin.