Chương 3: Đoạn clip chết chóc
“Cậu, cậu, sao lại ở đây?” Tiết Nhu hỏi vẻ trách móc.
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Tôi vừa tức vừa buồn cười, “Chỗ này hình như là nhà tôi mà? Cậu chạy tới nhà tôi làm gì?”
“Cậu, cậu xoay người lại.” Tiết Nhu hét như ra lệnh.
“Cậu, không mặc quần áo?” Cổ tôi bất giác rướn về trước 5cm.
“Mơ cũng đẹp đấy!” Kẻ thích hút máu người khác như nhỏ này vậy mà cũng biết đỏ mặt nói: “Tóc của người ta đang rối tung, còn chưa kịp chải, làm sao để người khác nhìn được.”
“Ờ, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chút chuyện phải làm, ra ngoài trước đây. Cậu tự nhiên đi, cứ xem như đây là nhà của mình.” Tôi lập tức mất hết hứng thú, quay người rời đi.
“Đợi một chút, cậu quên mất hôm nay là ngày gì rồi à?” Tiết Nhu hỏi tôi.
“Hôm nay là ngày gì?” Não tôi lập tức rơi vào trạng thái mất trí nhớ có chọn lọc.
“Cậu xem cậu kìa, lớn rồi mà giống hệt con nít vậy, mỗi tháng đều phải đến nhà nhắc nhở.” Tiết Nhu cười ngọt ngào nói: “Vậy được, để chị đây nói cho cậu biết, hôm nay là ngày cậu trả tiền đấy.”
“Bên A là cô Tiết Nhu đã cho bên B là ông Giản Chân đây vay số tiền 10.000 tệ với lãi suất thấp, thoả thuận lãi suất năm là 100% (cao hơn gấp chục lần so với ngân hàng, nhưng vẫn gọi là lãi suất thấp), chia ra trả góp trong 12 tháng. Kỳ hạn hoàn trả là vào ngày 30 mỗi tháng, mỗi lần trả 2000 tệ bao gồm cả gốc lẫn lãi.” Không hổ là con gái của người làm kinh doanh, mỗi một con số đều nhớ rất rõ ràng, chính xác.
“Có thể nào rộng lượng thư thả thêm mấy ngày nữa không?” Tôi cười khổ.
“Đương nhiên có thể.” Tiết Nhu niềm nở cười rồi nói: “Dựa theo điều 2, khoản 2, điều khoản bổ sung của hợp đồng vay, nếu như bên B đến hạn không trả, thì số tiền của kỳ này có thể dời đến kỳ sau, nhưng lãi sẽ tự động tăng thêm 50%.”
Cứu mạng! Sao tôi lại ngu ngốc đến nỗi đi vay tiền của con gái tư bản chứ? Chi bằng tự lấy dây thắt cổ mình còn hơn.
“Được rồi, cầm lấy đi.” Tôi dốc hết tài sản trong túi mình đưa vào tay Tiết Nhu, mặc dù tiền ăn, tiền nước, tiền điện của nửa tháng sau không còn nữa, nhưng như vậy còn tốt hơn ngày ngày bị siết chặt trong dây thòng lọng của cô ấy, may mà còn có tấm chi phiếu đó, càng lúc tôi càng cảm thấy mình nhất định phải có được nó.
“Cảm ơn nha!” Tiết Nhu cầm lấy tiền sau đó trả lại tôi một nụ hôn gió, “Tôi sắp chết đói rồi, cậu nên mời tôi ăn cơm đi chứ.”
“Tại sao?” Tôi bực dọc hỏi, nhỏ này vừa mới trấn lột hết số tiền mà tôi đã cực khổ kiếm được cả tháng nay, bây giờ còn muốn hút tuỷ tôi luôn ư?
“Tại sao?” Tiết Nhu làm vẻ ấm ức kêu lên, “Cậu xem người ta đã mang quà đến thăm hỏi cậu, còn thuê người giúp việc đến quét dọn nhà cửa sạch sẽ, vì đợi cậu mà đến hơn mười giờ đêm vẫn chưa ăn gì, cậu đã từng gặp chủ nợ nào tốt như tôi chưa? Lẽ nào cậu không nên mời tôi ăn cơm sao?”
“Quà?” Tôi cảnh giác đưa mắt nhìn quanh phòng, kinh nghiệm nói cho tôi biết, thường lúc nào cô ấy muốn đưa thứ gì tốt cho tôi thì đó đều là một cái bẫy.
“Chính là cái này!” Tiết Nhu đắc ý phóng đến bên cạnh bàn máy tính của tôi, trên bàn đặt một chậu hoa lan đang đung đưa nhè nhẹ, hoá ra hương thơm trong phòng từ đây mà ra.
“Đặt một chậu hoa lan bên cạnh máy tính có thể khiến tinh thần tỉnh táo, còn có tác dụng làm đẹp, như vậy cho dù cậu có lên mạng cả đêm cũng không lo bị thâm mắt.”
“Thứ này bao nhiêu tiền?” Bổn thiếu gia đây cũng xem như là người có kiến thức sâu rộng, vừa nhìn đã biết chậu hoa lan này không phải hàng tầm thường.
“Không đắt, chỉ có 2800.” Tiết Nhu nói nhẹ bẫng, nhưng tôi thì suýt chút ngất xỉu.
“Lần sau cậu có thể trực tiếp tặng tiền cho tôi được không?” Tôi nuốt nước mắt đau khổ hỏi, cô ấy vì món nợ 2000 tệ mà dồn tôi tới đường cùng, nhưng lại có thể dễ dàng bỏ ra 2800 để mua một món quà vô dụng, lối dùng tiền của giới tư bản thật sự có vấn đề mà.
“Vậy sao được?” Tiết Nhu kinh ngạc nói, “Tặng quà là để bày tỏ tâm ý, sao có thể dùng tiền thay thế được? Cậu xem tôi đối với cậu tốt biết bao, cậu mời tôi bữa cơm cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Không quá đáng, nhưng tôi không có tiền!” Tôi thừa nhận tôi không có tiền, cô cứ lấy mạng của tôi luôn đi!
“Không sao cả, tôi có thể cho cậu mượn.” Tiết Nhu cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Cậu tha cho tôi đi!” Nếu như tôi còn dám mượn tiền của Tiết Nhu, có lẽ tôi sẽ phải làm trâu làm ngựa cho cô ấy cả đời này mất.
“Vậy cậu không có tiền, tháng sau sống thế nào?” Tiết Nhu thương cảm hỏi.
“Tôi có thể lên núi đánh hổ, xuống biển toạ đài!” Tôi kiên quyết nói, bất kể là làm gì cũng có tiền đồ hơn mượn tiền cô ấy rất nhiều.
“Bây giờ đánh hổ không kiếm được tiền đâu, còn về xuống biển toạ đài thì…” Tiết Nhu dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn tôi một cái, sau đó cười rồi nói: “E là cậu vẫn chưa đủ khả năng.”
“Mọi người quan hệ tốt như vậy, tôi lại không thể thấy chết không cứu, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Tiết Nhu đưa ánh mắt cám dỗ nhìn tôi.
“Được thôi!” Tôi chán nản cởi cúc áo, “Chuyện đã như vậy, tôi chỉ có thể bán đi thứ quý giá nhất của mình thôi.”
“Hừ! Cậu cũng được xem là thứ quý giá à? Cậu tưởng cậu là cầu thủ bóng đá quốc gia? 90 phút không sút được phát nào.” Nhỏ này càng lúc càng ghê gớm rồi, nói tục còn thuận miệng hơn cả tôi, bùa chú của tôi hoàn toàn vô hiệu trước mặt Tiết Nhu.
“Vậy tôi còn thứ gì có thể bán đâu chứ?” Nhìn thế nào thì trên người tôi cũng chẳng có thứ gì đáng giá, hoàn toàn thanh thanh bạch bạch.
“Cậu còn có trang web của mình mà! 2000 tệ thu mua 10% cổ phần trang web của cậu, cuộc giao dịch này rất có lợi đấy!” Tiết Nhu cười ranh mãnh.
Tôi há hốc mồm, cuối cùng cáo cũng chịu lòi đuôi rồi, thì ra mục đích của cô ấy là trang web của tôi. Đừng nói là 20%, cho dù chỉ có 10% thì đó đều là bước khởi đầu cho kế hoạch chiếm đoạt. Dường như tôi đã nhìn thấy, Tiết Nhu sắp sửa dùng thủ đoạn “bỉ ổi vô sỉ” vừa đấm vừa xoa, từng bước từng bước thu mua “cổ phần” dưới tên của tôi, cho đến khi chiếm được trang web làm của riêng, còn tôi sẽ hoàn toàn bị biến thành một kẻ vô sản nhỏ bé cả đời bị cô ấy bóc lột, làm nô dịch. Âm mưu này thật sự quá ác độc rồi.
“Không có cửa đâu!” Tôi cương quyết từ chối, “Bán thân thì được, nhưng bán trang web thì tuyệt đối không được.”
“Vậy tháng sau cậu định sống thế nào?” Câu này của Tiết Nhu đã đánh bay sạch sẽ khí thế anh hùng vừa nãy của tôi, vừa tốt nghiệp đại học xong, đám anh em trong kí túc xá của tôi đã tan tác mỗi người một nơi, giờ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ thật sự cũng không có nơi nào.
“Cậu lo lắng tôi sẽ từng bước chiếm lấy trang web của cậu, đúng không?” Tiết Nhu vừa nói một phát đã đâm thẳng vào tim đen của tôi.
“Có điều, cho dù mỗi tháng cậu bán cho tôi 10% cổ phần, như vậy thì cũng phải mất đến bốn tháng sau tôi mới có thể lấy đủ số cổ phần để nắm quyền chi phối trang web. Lẽ nào cậu thật sự thiếu tự tin với bản thân đến mức, liên tiếp bốn tháng liền không có tiền trả nợ?”
Mặc dù tôi biết cô ấy nói vậy vì muốn khích tướng tôi, nhưng lòng tự tôn của đàn ông há có thể tự nhận thua được. Hơn nữa, tôi vẫn còn đường lui, chỉ cần lấy được tấm chi phiếu kia thì mọi vấn đề đều được giải quyết.
“Chốt!” Tôi đưa tay giật lại 2000 tệ vốn thuộc về mình.
“Làm ơn đi ăn đi!” Tiết Nhu bắt đầu lôi kéo tôi.
“Cậu tự mình đi ăn mì đi!” Tôi lấy trong túi ra 5 tệ đưa cho cô ấy, “Tôi còn có việc phải làm.” Tôi vẫn chưa xem nội dung trong thẻ nhớ, tháng sau có thể trả nợ hay không, vẫn còn phụ thuộc vào nó.
“Đồ nhỏ mọn!” Tiết Nhu hậm hực định rời đi, nhưng vừa nhìn thấy tôi cắm thẻ nhớ vào máy tính, cô ấy liền lập tức sán lại gần, hỏi: “Thứ gì thế?”
“Khiêu dâm môn bản mới nhất.” Tôi hằn học nói.
(*艳照门 (Yànzhào mén) – Khiêu Dâm Môn (sự kiện ảnh khiêu dâm) được đề cập nhiều nhất là scandal Trần Quán Hy.)
“Thật sao?” Tôi không nói cô ấy cũng chẳng hứng thú đến vậy, nhưng vừa nói xong, cô ấy gần như đã chòm cả người tới đè lên lưng của tôi, “Tôi đã ngưỡng mộ tác phẩm của Trần lão sư từ lâu, mau lấy ra đây để tôi nghiên cứu chút nào.”
Một cảm giác nóng ran khó tả từ phía sau lưng tôi truyền tới, còn có mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể phụ nữ, may mà tôi không phải là Trần lão sư, nếu không thật khó đảm bảo tôi sẽ mất không chế mà động đến cô ấy.
“Đừng đùa nữa!” Tôi bối rối nói: “Là tài liệu của trang web, nếu cậu muốn tháng sau thu được tiền nợ thì mong cậu đừng làm phiền tới công việc của tôi.”
“Ai làm phiền cậu, cậu đừng quên bây giờ tôi là cổ đông lớn nắm giữ 10% cổ phần trang web, tôi có quyền kiểm tra các thông tin nội bộ của trang web này.” Tiết Nhu phớt lờ tôi, tự đưa tay qua bấm mở thẻ nhớ.
Bên trong thật sự có một tệp video, “Ồ…” Tiết Nhu như cười như không liếc nhìn tôi, ý là thì ra vụ này có thật.
“Mở ra đi!” Tôi nói, vì để chứng minh mình trong sạch, tôi không thể không cho cô ấy xem.
Video vừa phát, toàn bộ hình ảnh trên màn hình đều là màu đen, chỉ có duy nhất một đốm sáng màu trắng xanh rất nhỏ ở giữa, vừa nhìn đã biết đây là DV có chức năng quay chụp vào ban đêm. Bởi vì nguồn sáng của DV rất hạn chế, hơn nữa hình ảnh trên video không ngừng rung lắc dữ dội, lúc rõ lúc mờ, tôi phải phí rất nhiều sức mới nhìn rõ được mô đất và đám cỏ dại trong video.
Không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân. Tiết Nhu không nhẫn nại được nữa, lẩm bẩm nói: “Quay cái gì vậy, không phải cậu đi trộm mộ chứ?”
Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi đã lờ mờ đoán ra được cảnh trên màn hình là nơi nào rồi. Tiếng bước chân dừng lại, ống kính di chuyển lên phía trên, một cánh cổng sắt lớn màu đen có hoa văn hình mặt trời xuất hiện.
“Thật sự là nhà máy Hướng Dương!” Tim tôi đánh bụp một cái, Đàm phu nhân nói với tôi nội dung trong thẻ nhớ này có liên quan tới cái chết của con trai cô ấy, lẽ nào đoạn video này quay lại quá trình cái chết của cậu con trai sao?
Ống kính DV lại quay ngược về sau, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của một chàng trai trẻ, biểu cảm của anh ta đờ đẫn, trong ánh mắt lộ ra một loại khí tức đủ để khiến tôi có cảm giác vô cùng bất an! Tôi dường như có thể khẳng định chàng trai trẻ này chính là con trai của Đàm phu nhân.
Tôi từng nói tôi có một năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận được mùi của nguy hiểm. Và khi thứ mùi nguy hiểm này đạt được đến một mức độ nhất định, nó sẽ phát sinh ra biến đổi, giống như từ khối u lành tính chuyển thành tế bào ung thư ác tính vậy, một khi đã hình thành thì không thể cứu vãn được nữa, tôi gọi đó là “mùi của cái chết”.
Loại linh cảm chết chóc này, tôi đã từng thấy khi một người họ hàng của mình bị tai nạn nhập viện, cũng từng nhìn thấy khi một người lạ đứng chờ đèn xanh trên đường, mà cảm nhận có nhiều người nhất chính là khi tôi xem một tin tức mới trên bản tin truyền hình.
Kết quả, người thân đang chuyển biến tốt của tôi bất thình lình qua đời vì trúng gió khi đang đùa giỡn với mọi người, người lạ kia bị một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ với tốc độ 70km/h húc văng xa đến 20 mét. Còn lần về tin tức rất nhiều người trên bản tin, đó là sự kiện ngày 11/9/2001.
Lúc nhỏ, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, sau đó khi trải qua nhiều tôi mới biết, đó là linh cảm về cái chết. Khi linh cảm đó của tôi xuất hiện trên một người, người đó nhất định sẽ chết trong thời gian ngắn.
Và trên gương mặt đờ đẫn của chàng trai này, tôi rõ ràng đã nhìn thấy được bóng dáng của sự chết đang quẩn quanh.
“Tiểu Linh! Anh đến đây!” Chàng trai thì thầm vào ống kính máy quay.
“Ơ!” Tiết Nhu phát ra tiếng kêu khe khẽ, tôi lập tức cho dừng video lại.
“Cậu quen anh ta?” Tôi hỏi, dáng vẻ của vợ chồng nhà họ Đàm vừa nhìn đã biết là người thượng lưu, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Tiết Nhu có biết chàng trai này thì cũng không có gì lạ.
“Anh ta là Đàm Tiểu Vĩ, con trai của Đàm Chấn Nghiệp, bố anh ta từng dẫn anh ta đến nhà tôi.” Tiết Nhu cau mày, dường như đoạn ký ức này khiến cô ấy không mấy thoải mái.
“Không phải là đến xem mắt cậu chứ?” Tôi nửa đùa nửa thật nói, chẳng trách vừa nhìn đã thấy quen như vậy, hoá ra tôi đã từng nhìn thấy trên tivi rồi. Đàm Chấn Nghiệp là một ông trùm bất động sản ở thành phố này, nghe đâu sản nghiệp của ông ta có thể sánh ngang với bố của Tiết Nhu. Hai gia tộc giàu có muốn thông qua việc kết làm thông gia để thúc đẩy giao lưu và phát triển, thì chắc chắn đó là sự sắp xếp “nguồn lực” tốt nhất rồi.
“Mẹ cậu đi xem mắt với anh ta thì có!” Tiết Nhu hậm hực trừng mắt với tôi, “Chị đây ghét nhất là loại đàn ông yếu đuối nhu nhược như này, ông bố bảo gì thì làm nấy, đến rắm cũng không dám thả. Thật là người đúng với tên, một kẻ nhát gan.”
“Có lẽ cậu hiểu lầm người ta rồi!” Tôi khẽ cười, “Tôi thấy lá gan của anh ta lớn hơn người bình thường rất nhiều, cậu biết bây giờ anh ta đang ở chỗ nào không?”
“Chỗ nào?” Một đứa con gái nhà giàu như Tiết Nhu đúng là rất khó đến được nơi hoang vu như thế này.
“Một nhà máy ma ám trong truyền thuyết!” Tôi cố ý đè thấp giọng rồi nói, vai của nhỏ này lập tức run lên, kinh ngạc hỏi: “Anh ta…..nửa đêm nửa hôm anh ta đến đó làm gì?”
“Rất rõ ràng, là vì một cô gái tên là Tiểu Linh.” Tôi xúc động nói, nếu như hôm đó Đàm Tiểu Vĩ với nhỏ này xem mắt thành công, có lẽ bi kịch hôm nay đã không xảy ra.
“Phần tiếp theo tốt nhất cậu đừng xem!” Tôi nghiêm túc đề nghị, “Mặc dù tôi cũng không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết kết quả rồi, Đàm Tiểu Vĩ sẽ chết.” Đừng thấy nhỏ này lúc nào cũng tỏ ra hung dữ hơn bất cứ ai, nhưng nếu thật sự nhìn thấy cảnh có người chết, sợ là cô ấy không ngất xỉu mới lạ.
“Chết rồi?” Tiết Nhu lấy tay che miệng lại, không thể tin được hỏi: “Tại sao?”
“Tôi cũng không biết, thẻ nhớ này là mẹ của Đàm Tiểu Vĩ đưa cho tôi, bà ấy nói trong đây có chân tướng cái chết của anh ta.”
“Tôi muốn xem.” Tiết Nhu kiên quyết nói, “Mặc dù Đàm Tiểu Vĩ không khiến tôi phải lòng anh ta, nhưng dù sao cũng từng là bạn, tôi muốn biết anh ta chết như thế nào? Có điều…”
“Tôi hơi sợ!” Cô ấy lúng túng nói.
“Vậy phải làm sao?” Chuyện này tôi cũng lực bất tòng tâm.
“Tôi muốn ngồi chung với cậu!” Tiết Nhu nói là làm, lập tức xách ghế đến ngồi cạnh tôi, sau đó siết cánh tay tôi thật chặt, “Như vậy thì không sợ nữa.”
Tôi chỉ có thể cầu khẩn ông trời tiếp sau đây đừng để trên màn hình hiện ra quá nhiều cảnh đáng sợ, nếu không chẳng biết nhỏ này sẽ còn làm ra chuyện gì khác thường nữa.
Tôi ấn nút tiếp tục phát video, ống kính máy quay lại hướng về phía đằng trước, sau đó từ từ di chuyển lên hàng rào sắt, rõ ràng Đàm Tiểu Vĩ đang trèo qua hàng rào. Sau khi trèo qua hàng rào xong, những bức tường đổ nát trong khu nhà máy lập tức hiện ra trước mắt chúng tôi.
Chính ngay lúc này, tiếng “vù vù” kỳ quái chợt vang lên, giống hệt như tiếng tôi vừa nghe thấy lúc nãy khi ở đó, nó khiến tôi không khỏi rùng mình.
“Ai?” Đàm Tiểu Vĩ hoảng hốt hét lên một tiếng, Tiết Nhu sợ đến nỗi toàn thân run lên, móng tay cơ hồ bấu chặt vào da thịt tôi.
Chỉ thấy máy quay rung lên liên hồi, sau đó dừng lại trên tầng cao nhất của nhà máy. Trong tay của anh ta vẫn còn cầm một cây đèn pin chiếu sáng cực mạnh, dưới ánh sáng rực rỡ ấy, ô cửa sổ từ các toà nhà bỏ hoang trông giống như những hốc mắt bị khoét ra, đen kịt và trống rỗng.
“Cậu nhìn thấy gì không?” Tôi hỏi Tiết Nhu, cô ấy hoang mang nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi tua đoạn video lại, phóng to lên, tăng độ sáng và độ tương phản, xem kĩ lại lần nữa, cửa sổ quả thật trống không. Có lẽ Đàm Tiểu Vĩ đã thật sự nhìn thấy gì đó, nhưng khi ống kính lia đến, thứ đó (hoặc người đó) đã biến mất.
Máy quay dừng lại trên những ô cửa sổ đó hơn một phút, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của Đàm Tiểu Vĩ, rõ ràng trong lòng anh ta đang vô cùng sợ hãi.
Sao anh ta không bỏ chạy? Tôi suýt chút nữa là hét lên câu đó ra ngoài miệng. Tôi đã từng trải qua cảm giác nỗi sợ hãi bao trùm tất cả mọi thứ, trực giác nói cho tôi biết, loại sức mạnh vô hình đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại được.
Đột nhiên Đàm Tiểu Vĩ hít một hơi thật sâu, rõ ràng là đã hạ quyết tâm, Tiết Nhu nhịn không được hét lên: “Mau chạy đi.”
“Tiểu Linh!” Đàm Tiểu Vĩ bỗng kêu lớn, sau đó lao về phía trước. Khoảnh khắc anh ta lao đi, trái tim tôi cũng đập loạn xạ như chính mình đang bị kéo theo vậy. Tôi biết, anh ta xông lên là đã định sẽ chết chắc. Tiết Nhu từng nhận xét về người này, cô ấy nói Đàm Tiểu Vĩ là một chàng trai nhu nhược nhát gan, nhưng anh ta vì cô gái tên Tiểu Linh (có nên gọi là cô gái không nhỉ?), lại có thể vượt qua được nỗi sợ hãi cực độ trong lòng mình. Rốt cuộc Tiểu Linh này là người thế nào? Cô ấy có lực hấp dẫn đến như vậy sao?
Ống kính càng lúc càng tiến gần đến bức tường đá xám ngoét của những toà nhà bỏ hoang trong nhà máy, cổng lớn của toà nhà sừng sững như hai vách núi dựng đứng, cánh cổng không bị đóng kín, vẫn còn để hở ra một khoảng trống rộng cả thước, dễ khiến người ta liên tưởng đến câu thần chú “vừng ơi mở ra” trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp.
Thế nhưng hang động của Alibaba có chứa kho báu, còn bên trong cánh cổng lớn này có thứ gì? Đàm Tiểu Vĩ lách người qua khe hở đi vào trong.
Trong nhà máy tối hơn bên ngoài rất nhiều, ánh sáng trên DV bị hạn chế không thể nhìn rõ được toàn bộ bên trong. Các loại máy móc khổng lồ, băng tải quanh co ngoằn ngoèo hệt như đang bố trí mê cung chồng chéo từ đông sang tây. Tốc độ vượt qua mê cung này của Đàm Tiểu Vĩ rất nhanh, hệt như đang gấp gáp theo đuổi thứ gì đó vậy.
Tôi dán chặt mắt vào màn hình, hy vọng có thể nhìn ra được rốt cuộc anh ta đang đuổi theo thứ gì. Thế nhưng trong lúc Đàm Tiểu Vĩ chạy, máy quay không ngừng rung lắc dữ dội, tôi chỉ có thể nhìn thấy các loại máy móc hai bên vụt qua trước mắt mình trong khung cảnh lúc sáng lúc tối, hoàn toàn không nhìn thấy được phía trước.
Rõ ràng biết tất cả những bí mật đều đang ở trước mặt, nhưng lại không thể nhìn thấy được, cảm giác này hệt như khi đối mặt với bức mành dày trong phim AV của Maria Ozawa vậy, thật khiến người ta sôi máu.
Chạy bảy tám vòng như vậy trong xưởng, cuối cùng Đàm Tiểu Vĩ cũng chạy lên cầu thang bằng sắt, tiếng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh nghe thật đinh tai nhức óc. Tôi đếm tiếng bước chân ấy hàng chục lần vậy mà anh ta vẫn chưa chạy xong.
Điều đó nói rõ rằng cầu thang này dẫn đến nơi cao nhất của nhà máy, người mà anh ta đuổi theo đang chạy lên tầng thượng, đây là một tin tốt đối với tôi. Bởi vì trong phim xã hội đen, phàm là tên tội phạm nào ngu ngốc chạy lên sân thượng kết quả đều sẽ không có đường thoát, có lẽ rất nhanh thôi tôi cũng sẽ nhìn rõ được người thần bí mà Đàm Tiểu Vĩ đang đuổi theo là ai.
Cầu thang dài dằng dặc rốt cuộc cũng đến điểm cuối, trên màn hình hiện lên một cánh cửa sắt màu đen. Đàm Tiểu Vĩ đưa tay đẩy cửa ra, bên ngoài là bầu trời đen kịt lác đác vài ngôi sao, quả nhiên anh ta đã chạy lên tầng thượng của toà nhà.
Đàm Tiểu Vĩ bước ra ngoài, máy quay lia khắp xung quanh, có thể thấy nó đang tìm kiếm mục tiêu mà anh ta vừa đuổi theo, sân thượng của toà nhà này chỉ là một nền đất trống, liếc mắt vài cái đã có thể nhìn thấy được toàn bộ, không có ai ở đó cả.
“Tiểu Linh, em đang ở đâu?” Đàm Tiểu Vĩ khẽ gọi, âm thanh chua chát ấy khiến người ta không khỏi cảm thấy đau buồn thay.
“Ai?” Anh ta bỗng giật mình hét lên, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó, sau đó cả người Đàm Tiểu Vĩ đột ngột nghiêng về phía lan can của ban công.
“Này…..không….” Tôi nghe thấy tiếng la kinh hãi của Đàm Tiểu Vĩ, sau đó ống kính máy quay chuyển động cực nhanh, rõ ràng vì một lý do nào đó nó đã văng khỏi tay của anh ta.
“Cạch” một tiếng, máy quay rơi xuống đất, màn hình rung lắc dữ dội, nhưng may mà nó vẫn có thể hoạt động bình thường, hơn nữa vô cùng trùng hợp ống kính lại nhắm trúng vào Đàm Tiểu Vĩ, tôi nhìn thấy hai tay của anh ta quơ quào trong không trung, như thể đang muốn nắm thứ gì đó.
Thế nhưng phía trước Đàm Tiểu Vĩ hoàn toàn không có thứ gì cả, cơ thể của anh ta không ngừng uốn cong về sau, kế đến đột ngột mất thăng bằng rồi ngã lộn nhào xuống dưới….
“Aaaaa” Cuối cùng Tiết Nhu cũng không nhịn được hét lên, cô ấy vùi mặt vào vai tôi không dám nhìn tiếp. Tôi cũng hoàn toàn sững sờ, mặc dù đã biết trước kết cục sẽ như vậy, nhưng khi bạn nhìn thấy một người đang sống sờ sờ mất mạng trước mặt mình, cảm giác đó thật sự không hề dễ chịu như đang xem phim truyền hình.
Màn hình bị dừng lại trên lan can trống không như thế, thậm chí khi mọi thứ đã kết thúc tôi vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện Đàm Tiểu Vĩ đã chết là sự thật.
“Xem xong rồi! Không sao nữa đâu!” Tôi vỗ nhẹ vai Tiết Nhu, nếu là bình thường tôi nhất định sẽ cười trêu chọc cô ấy nhát gan, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này tôi lại không thể nói nên lời. Hơn nữa, đổi lại là ai vừa mới chứng kiến cái chết của một người, có lẽ cũng rất khó có tâm trạng mà đùa giỡn.