Chương 1151 đều là phương tiện di chuyển.
- Trang Chủ
- Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
- Chương 1151 đều là phương tiện di chuyển.
“Lái xe? Ý người là gì?” Phác Phác bối rối.
“Haha, giờ đến lượt ngươi không biết thứ gì hết phải không?” Lâm Mộc cười nói:
“Ô tô là vật trước mắt chúng ta, nó giống cỗ xe cổ, đều là phương tiện di chuyển.”
“Cái gì dùng để kéo chiếc xe này? Ngựa hay động vật? Sao ta không thấy thứ kéo xe nào hết vậy.” Phác Phác chạy vòng quanh chiếc xe địa hình hai vòng.
“Không cần động vật. Nó được điều khiển bằng động cơ. Đây là thời đại công nghệ. Để ta chỉ cho ngươi.”
Lâm Mộc nói xong liền mở cửa bước vào trong xe.
Rầm rầm.
Xe địa hình khởi động, Lâm Mộc trực tiếp đá sàn dầu, xe phóng nhanh về phía con đường phía trước.
Lâm Mộc lái xe đi được một đoạn, quay lại chỗ Phác Phác đứng, xuống xe.
“Thần kỳ như vậy? Không cần ngựa kéo mà có thể chạy ư? Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn ngựa.” Phác Phác trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
Nó thực sự không hiểu làm sao cái hộp sắt này có thể tự chạy được???
“Bây giờ ngươi là một tên nhà quê rồi đó, nhanh chóng tiến vào Ngọc Linh Bình đi. Về sau sẽ có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, nhưng dần dần ngươi sẽ hiểu.” Lâm Mộc cười nói.
“Được.” Phác Phác gật đầu, sau đó tiến vào Ngọc Linh Bình.
Lâm Mộc lập tức lên xe lái về liên minh.
Để Phác Phác hiểu thêm về thế giới hiện tại, khi đi ngang qua một thành phố bỏ hoang, Lâm Mộc đã dừng xe trong thành phố, sau đó thả Phác Phác ra khỏi Ngọc Linh Bình.
“Phác Phác, nhìn xem, đây là xã hội hiện đại, thành phố nơi con người sinh sống.” Lâm Mộc nói.
“Nhiều nhà cao như vậy? Nền đất cũng rất cứng, không phải làm bằng đất hay đá phiến. Tiêu chuẩn xây dựng thời hiện tại cao như này ư?”
Phác Phác nhìn những tòa nhà cao tầng mà lóa cả mắt.
Sau khi quan sát một lúc, Phác Phác đột nhiên quay lại nói: “Tiểu chủ nhân, người đang gạt ta! Nơi này căn bản không có người, sao có thể nói là thành phố nơi con người sinh sống! Người biết ta không hiểu thế giới hiện tại nên mới cố ý gạt ta phải không? Ngay cả khi ta không hiểu thế giới hiện đại thì ta cũng biết chắc chắn phải có rất nhiều người sinh sống trong một thành phố đấy nhé!”
Lâm Mộc lắc đầu thở dài: “Nơi này trước đây quả thực có rất nhiều người sinh sống, nhưng một trận đại nạn đã gây ra thảm họa cho nhân loại. Trong thảm họa có rất nhiều người chết, còn những người sống sót thì bị chuyển đi nơi khác, cho nên nơi này trở thành một thành phố trống rỗng.”
Phác Phác vội vàng hỏi: “Tiểu chủ nhân, đã xảy ra loại tai họa gì? Tai họa khủng khiếp đến mức nào mà dẫn đến tình cảnh như vậy?”
“Trên đường đi ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.” Lâm Mộc nói.
Sau khi đưa Phác Phác vào Ngọc Linh Bình, Lâm Mộc lái xe và tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, Lâm Mộc bắt đầu kể chuyện cho Phác Phác nghe.
Bởi vì cả hai đã thiết lập được mối liên hệ thông qua Ngọc Linh Bình nên Lâm Mộc và Phác Phác có thể truyền âm bằng tinh thần.
Lâm Mộc kể câu chuyện về thảm họa Thể biến dị từ khí mới xuất hiện cho đến nay.
Lâm Mộc cũng nói với Phác Phác về Quang Minh Hội và thông báo gần đây của Quang Minh hội về sự đổ bộ lên địa cầu của sự sống ngoài Trái đất.
Phác Phác rất tức giận khi nghe tin sự sống ngoài Trái đất đang đến Trái đất.
“Ta nghĩ sinh vật ngoài trái đất là đạo tặc muốn xâm chiếm ngôi nhà chung của chúng ta! Chúng ta không thể để bọn khốn này đến. Đây là nhà chung của chúng ta, sao có thể để những sinh vật khác vào được?” Phác Phác tức giận nói.
“Phác Phác, đương nhiên ta cũng hiểu điều này. Nhưng sự đổ bộ của sinh vật ngoài trái đất lên địa cầu là sự thật không thể thay đổi, chúng ta không thể đoán trước điều gì phát sinh trong tương lai.” Lâm Mộc bất đắc dĩ thở dài.
Phác Phác nghe vậy cũng trầm mặc.