Chương 36: Không có bí mật nào mãi mãi được giấu kín
Trình Thanh Phong thở dài bước vào trong.
Ông Trình đầy giận dữ, dưới nền đất còn có những mảnh gốm sứ vỡ vụn. Trình Chí Viễn đứng phía đối diện gần đó, trên người đầy bụi bẩn, gương mặt có vài chỗ đã bị thương.
– “Bảo con đến đó làm việc, con thì hay rồi. Dám gây sự đánh nhau, đánh luôn cả quản lý. “
– “Ai bảo anh ta gây sự trước làm gì. Đáng đời!”
Trình Chí Viễn vẫn không một chút hối cải, thuận tiện trả lời.
– “Con!”
Ông Trình bị hắn chọc đến chẳng nói nên lời, lập tức ném luôn tách trà trên bàn vào người hắn. Cũng may, hắn bắt được tách trà không để nó rơi xuống đất.
– “Được lắm, Trình Chí Viễn! Hôm nay còn dám trả treo. Có phải con đang cho rằng mình làm đúng hay không?”
Trình Chí Kiên quát.
– “Không ạ.”
– “Ngày mai vào bệnh viện, gặp quản lý Bạch xin lỗi cậu ta. Nếu con không làm thì đừng về đây gặp bố nữa.”
– “Bố mắng con thì cũng nên tìm hiểu, rốt cuộc là con sai hay cái tên thích gây chuyện đó sai. Bố chỉ biết trách con, xem con là một đứa suốt ngày gây phiền phức cho bố. Còn những gì con làm, hoàn toàn không đáng để bố nhìn đến đúng không?”
Hôm nay, trong lúc làm việc thì hắn và Bạch Thạch có vài quan điểm trái chiều dẫn đến cãi nhau. Thế là vào lúc máu lửa, cơn giận bùng phát, nợ cũ thù mới, cả hai quyết định đánh nhau chẳng phân thắng bại, ai cũng đều có chiến tích để lại. Nhưng xui xẻo là tên Bạch Thạch kia lại bị gã gãy tay.
– “Vậy con có tự nhìn lại bản thân chưa, nhìn xem con có đã làm gì ngoài việc gây chuyện hả?”
Nỗi khó chịu nhất chính là bản thân bị mang ra so sánh với một người khác. Trong lòng ông Trình, hắn vẫn không bằng Trình Thanh Phong, cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là như vậy.
– “Chí Viễn!”
Trình Thanh Phong bước vào trong, nghiêm giọng nhắc nhở.
– “Lỗi sai là em, còn không mau xin lỗi ba đi. Đừng bướng nữa.”
Trình Chí Viễn bật cười, Trình Thanh Phong là người biết rõ nhất chuyện khi đó, bây giờ lại thẳng thừng bảo rằng hắn sai?
– “Trình Thanh Phong, cả ngày không thấy bóng dáng anh đâu. Anh biết gì ở đó mà khẳng định như vậy?”
– “Đánh người đã là không đúng. Em đến đó làm việc không phải đến đó làm nhị thiếu gia đâu.”
Trình Thanh Phong lớn tiếng đáp.
Đến cả Trình Thanh Phong ngày thường đều ra sức bênh vực mỗi khi ông Trình mắng, mà bây giờ lại thay đổi 180°.
– “Được, là tôi đánh anh ta thì sao? Loại người ỷ thế hiếp người như vậy đáng đánh chứ còn sao nữa. Muốn xin lỗi, anh tự đi mà xin. Tôi không làm, cho dù tôi có đi ăn mày tôi cũng không làm.”
Nói rồi Trình Chí Viễn lập tức bỏ đi mất, mặc kệ ông Trình và Trình Thanh Phong vẫn còn ngồi đó.
– “Chuyện khi đó rốt cuộc là sao? Tại sao khi không nó và Bạch Thạch lại đánh nhau? Thường ngày nó là đứa tính cách nóng nảy, nhưng tuyệt đối không gây sự vô cớ đâu.”
Ông Trình thở dài, hỏi.
– “Con nghe Triệu Sênh báo lại, là Bạch Thạch, cậu ta hay gây khó dễ cho nó. Hôm nay, có lẽ không nhịn được nên ra tay thôi ba ạ.”
Ông Trình hậm hực nhìn Trình Thanh Phong.
– “Con mau đi giải quyết chuyện này đi. Còn nữa, Bạch Thạch đó không giữ lại nữa.”
– “Vâng, thưa ba.”
Ở bệnh viện, Bạch Thạch một tay bị treo cố định, gương mặt bầm dập vết thương, bực dọc ngồi trước cửa bệnh viện chờ taxi đến đón.
– “Cậu biết cậu ta là ai không? Chán sống rồi sao?”
Trợ lý của Trình Thanh Phong sau khi nghe được việc Bạch Thạch cả ngày nay không ngừng kiếm chuyện, gây khó dễ cho Trình Chí Viễn, anh ta lập tức tìm đến bệnh viện. Bạch Thạch còn tưởng là thăm bệnh, ai ngờ lại bị mắng cho một trận.
– “Sợ gì chứ, cho dù cậu ta có là con trai của chủ tịch tôi cũng không sợ đâu. Tôi sẽ kiện tên khốn đó tội cố ý gây thương tích, cậu ta chết chắc.”
Bạch Thạch vẫn không nhận ra phản ứng bất thường của trợ lý Triệu, vẫn hùng hồn tuyên bố. Nhìn đến chỗ thương tích mà Trình Chí Viễn gây ra cho mình, Bạch Thạch càng thêm tức giận.
– “Đi làm công nhận lương mà thôi, còn tỏ vẻ ngạo mạn chẳng xem ai ra gì. Gặp tôi thì cậu ta xấu số rồi, tôi nhất định phải dạy cho cậu ta biết cách cuối đầu khi bước ra ngoài xã hội.”
Trợ lý chỉ biết lắc đầu cười trừ.
– “Cậu ta là con trai của chủ tịch.”
– “Con trai của chủ tịch tôi cũng không s…”
– “Trình Chí Viễn.”
Trợ lý Triệu kiên nhẫn trả lời.
Lúc này, Bạch Thạch mới chịu dừng lại vài giây. Cậu ta ngớ người nhìn về phía Triệu Sênh, sắc mặt so với lúc ban nãy thì đúng là khác rất nhiều.
– “Cái… Cái gì? Cậu ta là con trai của chủ tịch sao? Giỡn cũng đừng mang chuyện này chứ. Cậu ta nói rằng cậu ta họ Lâm, là Lâm Viễn.”
– “Đúng là ngu ngốc hết mức!”
Triệu Sênh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi. Tại thời điểm đó, Bạch Thạch chỉ biết cười khổ, cũng ngầm tính trước luôn số phận sắp tới của mình như thế nào.
Dạo gần đây trông Lục Tử Anh có chút khác lạ, thường xuyên đưa Eri ra ngoài vào mỗi buổi tối, vào những ngày cuối tuần cũng đi đến chiều tối mới đưa cô bé về nhà. Hôm trước trong lúc chơi cùng Eri, bà vô tình nghe được một số chuyện. Hôm nay quyết định tìm đến Lục Tử Anh, hỏi cho ra lẽ.
– “Tử Anh, con gặp lại bố của Eri rồi đúng không?”
Nghe bà Lục hỏi, Lục Tử Anh có chút hoảng hốt suýt chút nữa thì bị dao gọt hoa quả cắt vào tay.
– “Con nói thật cho mẹ biết đi, con gặp lại bố của Eri đúng không?”
Bà Lục nghiêm giọng hỏi lại thêm lần nữa.
Với câu hỏi dồn dập này của bà Lục, cô không thể không trả lời. Chỉ là cố gắng nặng ra nụ cười, tiếp tục nói dối.
– “Chẳng phải trước đây con đã nói với mẹ rồi hay sao. Bố của Eri là ai con cũng không biết kia mà.”
– “Con muốn nói dối mẹ đến khi nào vậy Tử Anh? Có phải con đợi mẹ chết đi rồi vẫn không biết sự thật đúng không?”
Bà Lục bị con gái chọc tức đến bật khóc.
– “Eri đã nói với mẹ, rằng nó gặp lại bố, nó rất vui. Con còn muốn gạt mẹ sao?”
Trên cương vị một người mẹ, bà Lục luôn muốn bản thân mình có thể chia sẻ những chuyện vui vẻ, khó khăn, áp lực với con cái. Nhưng Lục Tử Anh lại ra sức giấu đi, chẳng muốn để ai biết. Nghĩ đến thôi cũng thấy chua xót.
– “Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ đâu.”
– “Nếu Eri không nói, con còn định giấu đến khi nào hả? Cậu ta là ai?”
Bà Lục không còn kiên nhẫn nữa, lớn giọng hỏi.
Chuyện đã đến mức này, cô cũng không thể giấu được nữa. Lục Tử Anh lặng lẽ cúi đầu, thấp giọng đáp.
– ” Là Trình Chí Viễn.”
Nghe xong cái tên này, Bà Lục bần thần nhìn cô. Bà không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy lúc nãy, cho đến khi Lục Tử Anh nói thêm một câu.
– “Là con trai thứ hai của bác Trình.”
Lục Tử Anh chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở thời điểm còn ở Pháp cho bà Lục nghe. Tận tai nghe được những gì con gái mình phải trải qua, phải chịu đựng. Bà không chỉ thấy xót xa mà càng câm ghét kẻ đã gây nên chuyện đau lòng cho con gái bà.
– “Tại sao ngay từ ban đầu con lại không nói hả? Tại sao con lại giấu mẹ, Tử Anh mẹ không phải người xa lạ, mẹ là mẹ của con kia mà. Đứa con ngốc này, tại sao lại phải chịu đựng chứ.”
Bà Lục bật khóc đi đến bên cạnh, ôm lấy con gái vào lòng, nghẹn ngào lên tiếng.
– “Mẹ ơi, con xin lỗi! Là con không tốt, con chỉ biết làm cho ba mẹ phải phiền lòng, con thật sự xin lỗi! “
Dù đi bất cứ nơi đâu, gặp phải bất cứ chuyện gì. Một khi trở về nhà, phiền lòng đến mấy cũng tiêu tan mất. Nhà chính là nơi nhẹ nhàng, ấm áp, đầy ấp tình thương yêu, là nơi có những người thân thương luôn luôn chờ đợi, sẵn sàng dang tay ôm lấy, chia sẻ những khó khăn dù chỉ là những lời an ủi động viên.
Những lúc buồn bã, có chuyện không vui, hắn đều tìm đến những nơi vắng lặng để được yên tĩnh.
Trình Chí Viễn một mình ngồi trước một bờ hồ nhỏ, tâm trạng như bị một hòn đá đè nặng, hắn nhặt từng viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ yên ả.
Ông Trình suốt ngày mắng hắn thì thôi đã đành, bây giờ đột nhiên Trình Thanh Phong cũng vô lý như vậy, hoàn toàn không giống Trình Thanh Phong của trước đây.
– “Anh định lừa tôi đến bao giờ vậy?”
Lục Tử Anh lặng lẽ tiến đến ngồi cạnh hắn, thở dài hỏi.
Khi nãy đột nhiên hắn gọi đến cho cô, còn bảo rằng tâm trạng cực kỳ tệ, tệ đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nếu 15 phút nữa cô không đến, cô sẽ rất hối hận.
Và thế là Lục Tử Anh không giữ được kiên định, lập tức chạy đến bờ hồ gặp hắn.
– “Em vẫn còn quan tâm lo lắng cho anh đến thế kia à?”
Trình Chí Viễn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn về phía Lục Tử Anh, trêu chọc.
– “Tôi lo lắng cho bờ hồ đẹp đẽ yên tĩnh này sẽ bị người như anh làm bẩn nó mà thôi.”
Lục Tử Anh hời hợt trả lời.
– “Đúng là Lục Tử Anh rồi, vẫn vô tình như vậy đấy!”
Trình Chí Viễn nghe xong liền bật cười, đáp.
– “Cách đây vài phút trước anh cũng có ý định nhảy ù xuống hồ, cứ thế mà chết đi.”
Nói đến đây, hắn lại nhìn cô với ánh mắt đầy dịu dàng, chứa đựng thâm tình.
– “Nhưng rồi anh nhớ ra mình vẫn còn tham lam rất nhiều thứ, anh không nỡ bỏ lại những thứ mình yêu thương, anh còn phải bù đắp lại những chuyện trước kia.”
– “Trình Chí Viễn, tôi không phải đến đây để nghe anh nói mấy chuyện vớ vẩn này đâu. Đối với tôi mà nói, anh chẳng còn quan trọng nữa rồi. Những lời mà anh nói, căn bản chỉ nên nghe cho vui mà thôi.”
Lục Tử Anh lạnh giọng đáp. Từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn đến hắn dù chỉ một lần.
– “Tử Anh, em thích Trình Thanh Phong rồi sao?”
Trình Chí Viễn ánh mắt đầy mong chờ, trầm giọng hỏi.