Chương 4
Hắc Hiểu Tinh thật hết cách với cái này nữ nhân nói thế nào cũng không nghe khiến cô thật sự hết cách với nàng chỉ có thể dẫn theo nàng đi cùng. Trước khi đi cô tiện tay bẻ xuống hai cành cây dùng dao găm dắt ở hông gọt nhọn một đầu rồi lại loại bỏ mấy cành nhỏ cho nhẵn lại mới đưa cho nàng. Hai người cầm cây gậy của mình đi xung quanh lều trại gõ gõ đập đuổi đi nhưng cư dân vốn cư trú ở đây từ trước.
Làm xong cả hai mới bắt đầu công việc hái trái cây của mình, bởi vì trong bao còn thừa thức ăn nên hai người các cô không cần hái quá nhiều.
Tần Nguyệt nhìn người đi phía trước lại quay lại đưa tay ra đón lấy bản thân làm khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười nhẹ. Cái này tiểu người mẫu rõ ràng ban đầu còn lộ ra ghét bỏ khi nàng đòi đi theo lại còn biểu hiện không muốn quan tâm đến nàng nhưng cơ thể lẫn hành động đều như có như không mà bảo hộ nàng. Nếu không phải nàng có thói quen quan sát xung quanh cũng không biết được người này lấy thân mở đường đồng thời gạt bỏ hết những cành cây có thể chạm vào người nàng.Hay mỗi lần đến chỗ lồi lõm đều sẽ đưa tay đón lấy nàng sau đó lại làm như không có gì thu tay về tiếp tục đi trước. Thật sự có chút đáng yêu.
Hắc Hiểu Tinh đang đi bỗng dưng dừng lại nhìn nhìn xung quanh, Tần Nguyệt nhìn cô dừng lại bản thân cũng theo cô mà dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nàng tò mò không biết vì sao cô đang đi lại dừng lại, không nhẽ phát hiện cái gì.
Hắc Hiểu Tinh gật đầu rồi lại chỉ chỉ ngón trỏ lên trên, Tầm Nguyệt theo động tác của nhìn lên trên thì thấy ngay trên đỉnh đầu hai người có một cảnh cây nhỏ bên trên lại nặng trĩu xuống vài quả gì đó màu đỏ cam, có chút nhỏ cùng méo mó nhưng hẳn vẫn có thể ăn. Chỉ có điều cái cây này khá cao nhưng thân cây lại tế lại nhỏ căn bản không thể để một người trưởng thành trèo lên. Mà khoảng cách lại quá xa căn bản không thể chạm đến. Hắc Hiểu Tinh cao đến m88 còn phải ly một đoạn nữa mới có thể chạm tới.
Tần Nguyệt nhìn nhìn xem xung quanh có cành cây hay là vật gì nặng nặng không để ném lên coi có quả nào rơi xuống không. Nhìn xung quanh đều là mấy cành cây nhỏ căn bản không thể dùng để ném lên, nàng cũng đàng chỉ có thể chắp vá cởi giày mình ra đúng thời điểm nàng lại nghe thấy cô gọi lại bản thân.
“Tần Nguyệt lại đây.” Hắc Hiểu Tinh vẫn đứng ở chỗ cũ vẫn tay làm nàng quay lại đây.
Tần Nguyệt nghe cô gọi lại cũng không nói hai lời trực tiếp chạy lại chỗ cô đang đứng. Hắc Hiểu Tinh đợi nàng đến gần mình mới cởi ra trên vai ba lô không mở miệng ra để trên mặt đất xong xuôi cúi người xuống một cánh tay khoanh lấy hai chân nàng bế nàng lên. Tần Nguyệt đột ngột bị người nhấc lên làm nàng hoảng loạn theo bản năng ôm đầu cô.
Hắc Hiểu Tinh muốn cười cái này nữ nhân là vượn tinh truyền thế hay sao như vậy ôm chặt đầu cô. Cô đưa tay vỗ vỗ cái mông nàng ý bảo mau buông đầu cô ra. Tần Nguyệt lấy lại bình tĩnh lúc nào mới ngượng ngùng buông tay ra khỏi đầu cô để xuống cô hai bên vai.
“Hái thử xem được không.” Nghe thấy cô nói vậy nàng mới lấy lại tinh thần, nghe theo lời cô nàng đưa tay lên hái quả nhiên liền trạm đến. Tần Nguyệt hái được một quả liền nghe theo lời cô đưa nó vào tay cô. Lại bằng một thế lực nào đó lại bị cô chuẩn xác nhém vào ba lô trên mặt đất. Cứ như vậy tạo ra một vòng lặp, nàng hái xuống trái cây đưa cho cô, cô lại ném vào trong ba lo. Được một lúc liềm lại không xuất hiện tình huống trái cây trên cao không với tới. Cô nhìn ba lo mới thưa thớt vài quả còn không đủ tráng miệng chứ đừng nói lấp đầy bụng.
Hắc Hiểu Tinh lại dùng một chút lực trực tiếp đem nàng nhấc lên ngồi trên một vai mình. Tần Nguyệt cũng hơi giật mình rồi lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục hái trái cây. Nàng ngồi trên vai cô càng rõ ràng nhìn thấy xung quanh. Hắc Hiểu Tinh cầm lấy ba lo nghe lời nàng chỉ đi về hướng có trái cây. Hai người liền như vậy vui sướng đi dạo xung quanh chỉ cần nàng chỉ cô liền đem theo nàng đi đến nới có trái cây. Cứ như vậy một người ngồi trên vai chỉ huy hướng đi người mang theo tiểu mỹ nhân trên vai khắp rừng chạy. Cái này tao thao thác lại một lần nữa dọa đến những người đang xem phát trực tiếp.
[mẹ ơi, đây thật là người sao.]
[ chết tiệt cái này nữ nhân cần hay không như vậy soái.]
[này nữ minh tinh sức lực cũng quá khủng khiếp đi. Đi đường rừng một ngày sau còn có thể đem một người trên vai khắp rừng chạy. Đây là cái gì quái lực nữ.]
[ta không nói chỉ có thể nói, đại tỷ nhận em là đồ đệ.]
[đây liệu có phải hay không trong truyền thuyết bạn gái lực.]
[Hắc tỷ nam nhân bọn ta cũng cần mặt mũi a, ngài mau thả người xuống không cần như vậy khắp nơi chạy.]
[không được, không được rồi ta bị Hắc tỷ thao túng tâm lý.]
[ta cũng bị Hắc tỷ thao túng tâm lý.]
[ta cũng là, ta cũng là+168]
[làm sao đây mê bà này quá rồi.]
[ô ô ô nàng thật sủng ái nàng, như vậy tuyệt mỹ tình yêu các người còn vì cái gì không khái.]
[cắn tới rồi cắn tới rồi]
[aaaa ta ngất hảo ngọt a]
[sức lực cũng quá ngưu đi.]
….
Trên mạng cũng bởi vì này đó thần kỳ thao tác mấy cái này người xem bàn tán mà tạo nên một đợt nhiệt độ nhỏ thu hút thêm không ít người đi đường tò mò mà tới xem. Tất cả mọi người đều nói về cô có bao nhiêu sức lực. Nào biết này đó tất cả đều là cô trong quá trình đi đường đã dùng hắc khí tu bổ thân thể này chứ với cái kia tiểu sức lực của nguyên thân sợ đi được nửa đường cũng ngất rồi đi.
Đem người đi một hồi cô cũng thấy ba lo khá khá nặng liền cũng đem người đặt xuống đất.
“Hiểu Tinh chúng ta trở về sao.” Tần Nguyệt còn chưa hết bất ngờ khi cô lại có như vậy siêu lớn sức lực, tim nàng lúc này vẫn còn đập bịch bịch vì bị cô bế lên liền thấy cô đang đi về một hướng.
“Không đợi một chút, tôi muốn hái ít thảo dược.” Hắc Hiểu Tinh vừa trả lời cô vừa đi hướng về một bụi vậy.
Cô ngồi xuống rút từ dưới đất lên một căn thảo rồi lại đi về vị trí của nàng. Tần Nguyệt nhìn cây thảo trong tay cô có chút không hiểu, không nhẽ cô bị thương hay sao lại đi hái thảo. Ban nãu còn bế lên nàng đâu thấy có có biểu hiện gì khác thường. Sợ nàng đang cố chịu đựng mà không nói ra nàng liền vội lên tiếng hỏi.
“Em bị thương nơi nào!” Tần Nguyệt thật lo lắng cho cô liền muốn xem xem cô bị thương ở nơi nào.
Hắc Hiểu Tinh thật bất đắc dĩ với nàng lại thấy nàng như vậy lo lắng cho mình liền lên tiếng trấn an.
“Tôi không có bị thương, tìm thảo dược chỉ là muốn dùng để đuổi muỗi cùng xà trùng chuột kiến mà thôi.”
Nghe cô nói bản thân không bị thương mới làm nàng yên tâm lại, nàng còn lo lắng cô vì vụ ban ngày mà bị thương lại không nói.
Thế rồi Tầm Nguyệt cũng đi theo sau cô đi hái thảo dược về dùng, đợi đến khi tìm đủ số lượng hai người mới lại bắt đầu lên đường trở về trại.