Chương 657: Phượng Tiên chiến Tông Huyền
Đối với Tông Huyền mà nói, hai người vây công một Lâm Diệp, hắn không chút hứng thú.
Nếu không phải Hư Hành là trưởng bối của hắn, ra lệnh cho hắn xuất thủ, Tông Huyền chắc chắn không ra tay.
Cho nên giờ thấy Lã Phụng Tiên khiêu chiến, Tông Huyền không hề do dự đáp ứng.
Nắm chặt Phương thiên họa kích trong tay, Lã Phụng Tiên không vui không buồn, thậm chí trong mắt dường như còn có chiến ý cùng hưng phấn.
Thật ra Lã Phụng Tiên không phải loại võ si, thích đi lung tung khiêu chiến linh tính, thích giao thủ với những người khác. Cả chiến ý và sát ý của hắn đều kém xa Sở Hưu.
Lần này này Lã Phụng Tiên đứng ra mặc dù có ý giải vây cho Sở Hưu, có điều được giao thủ với Minh Vương – Tông Huyền trong đồn đại cũng khiến Lã Phụng Tiên cảm thấy hưng phấn.
Lúc này đón lấy một quyền uy thế vô song của Tông Huyền, quanh người Lã Phụng Tiên tràn ngập ma khí đen nhánh, có điều không như Sở Hưu ma diễm ngập trời mà lại vô cùng tinh khiết, chỉ bám lên quanh người hắn cùng thanh Phương thiên họa kích.
Phương thiên họa kích ầm ầm chém xuống, khí thế hùng hồn tăng lên tới cực hạn, lưỡi đao hình mặt trăng trên thân kích lóe lên vẻ sắc bén khiến những võ giả quan chiến đều cảm thấy chói mắt.
Cơ thể máu thịt và Phương thiên họa kích cấp bậc bảo binh va chạm. Lực lượng đơn thuần giao đấu, phật quang hóa giải ma khí quanh người Lã Phụng Tiên, lực lượng cường đại theo đó ập tới, thậm chí khiến Lã Phụng Tiên không căm được Phương thiên họa kích trong tay, thân hình không ngờ lại bay ngược ra ngoài, lui lại hơn mười trượng mới miễn cưỡng ngừng lại.
Nhìn Tông Huyền ánh mắt Lã Phụng Tiên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lực lượng thật cường đại!
Bản thân Lã Phụng Tiên cũng sở trường về lực lượng, lúc trước hẳn không tập trung tu luyện công pháp luyện thể nhưng bản thân Lã Phụng Tiên có thần
lực trời sinh, cho nên lực lượng bản thân hẳn không kém hơn một số võ giả tu luyện công pháp luyện thể.
Sau đó Lã Phụng Tiên lại tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, lực lượng bản thân hẳn đã tăng thêm vài lăn, thế nhưng giờ đối mặt với Tông Huyền vẫn không địch lại
Có điều chuyện này cũng có thể hiểu được. Lã Phụng Tiên chỉ mới bước vào.
cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chưa bao lâu.
Còn Tông Huyền đã rèn luyện trong cảnh giới này vài năm, hơn nữa còn là đệ tử Đại Quang Minh Tự duy nhất trong bao năm tu luyện thành công Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân!
Một quyền đánh bay Lã Phụng Tiên, gương mặt Tông Huyền không lộ chút biểu cảm nào, có điều trong con ngươi che phủ bởi phật quang lại lộ ra thần sắc thất vọng.
Lã Phụng Tiên này yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của hẳn, cũng yếu hơn nhiều so với Sở Hưu từng giao chiến khiến hẳn phải xuất thủ toàn lực.
Đối với kẻ không đủ tư cách làm đối thủ của mình, Tông Huyền rất thiếu kiên nhẫn.
Một quyền đánh ra, Tông Huyền đã không còn tâm tư dây dưa với Lã Phụng Tiên, hai tay niết ấn quyết ầm ầm đánh xuống. Minh Vương Trấn Ngục, tru tà diệt ma!
Trấn Ngục Minh Vương Ấn!
Đón lấy đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn uy thế vô biên kia, Lã Phụng Tiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai mất mơ hồ lộ ra màu đỏ tươi, Phương thiên họa kích rong tay múa lên. Đó là một bộ kích pháp nhìn như. đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô số biến hóa, đại khai đại hợp. Ba mươi sáu kích hòa thành một thể, như thần như ma, ầm ầm đánh xuống!
Ngay lúc va chạm, mặt đất dưới chân Lã Phụng lên ầm ầm vỡ vụn, lực lượng cường đại bộc phát, bước chân Tông Huyền bất động, Lã Phụng Tiên cũng không hề lui lại nhưng hổ khẩu hắn đã rạn nứt, xuất hiện từng vệt máu, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không lui một bước.
Ma Thần Vô Song Kích!
Đây mới là kích pháp chí cường mà Lã Ôn Hầu từng dùng để tung hoành thiên hạ.
Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chỉ là cơ sở, nếu không có thân thể mạnh mẽ làm cơ sở, người tu luyện thậm chí không có tư cách sử dụng Ma Thần Vô Song Kích.
Thấy Lã Phụng Tiên ngăn cản được một đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn của mình, ánh mắt Tông Huyền không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khiến hắn càng kinh ngạc là Lã Phụng Tiên ương ngạnh vượt ngoài dự kiến của hẳn.
Mặc dù Lã Phụng Tiên cứng rắn chống đỡ không hề lui bước nhưng thực tế giờ Lã Phụng Tiên đã năm trong thế hạ phong.
Nhưng đối mặt với Tông Huyền, sau khi ngăn cản ấn quyết của đối phương, Lã Phụng Tiên lại chủ động xuất thủ. Phương thiên họa kích trong tay hắn mang theo ma khí cuồng bạo múa lên, từng vệt sáng đỏ máu dung nhập vào, kích pháp mạnh mẽ hùng hồn. Mỗi kích đánh ra Lã Phụng Tiên đều cảm giác thấy lực lượng bản thân thiêu đốt điên cưỡng, nhưng lúc này hai mắt hẳn đã bị ma khí đỏ thẫm che phủ, không mất đi lý trí nhưng chiến ý vô song, như thần như ma.
Ma Thần Vô Song Kích được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, mặc dù mỗi đòn đều tiêu hao cực lớn nhưng uy lực cũng vô cùng cường đại, không ngờ giao chiến với Tông Huyền hơn mười chiêu mà bất bại, thành tích này đã rất hiếm thấy.
Có điều sau mười chiêu rõ ràng Lã Phụng Tiên đã lộ vẻ sa sút.
Ma Thần Vô Song Kích tiêu hao thật sự quá lớn. Uy lực môn kích pháp này cường hãn dị thường, người thực lực không đủ thậm chí không có tư cách sử dụng. Lã Phụng Tiên có tư cách, có điều mỗi kích hắn dùng ra đều tương đương với vận dụng một võ thuật chí cường. Hẳn chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không duy trì được tiêu hao như vậy bao lâu.
Ngay khi thấy Lã Phụng Tiên lộ vẻ suy yếu, thân hình Tông Huyền lại đột nhiên tiến tới, đón lấy một kích của Lã Phụng Tiên, không hờ ngai tay hắn lại trực tiếp nắm lấy Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Hai tay Tông Huyền tràn ngập phật quang, cánh tay thậm chí hóa thành một màu lưu ly trong suốt, thấy được cả xương cốt như kim cương bạch ngọc bên trong.
“Nát!”
Theo Tông Huyền quát khẽ một tiếng, không ngờ hắn lại trực tiếp bóp nát Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên là do Trần Thanh Đế đưa cho, mặc dù không phải thần binh nhưng cấp bậc cũng lên tới lục chuyển, uy lực không yếu, chẳng qua không bằng Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mà thôi.
Thế nhưng trước lực lượng cơ thể hùng mạnh của Tông Huyền, bảo binh lục chuyển cũng có thể bị bóp nát, có thể thấy lực lượng cơ thể hắn khủng khiếp nhường nào.
Binh khí bị hủy, Lã Phụng Tiên cũng bị lực lượng cường đại đó đánh bay, một lưỡng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh không khỏi lắc đầu.
Trước đó bọn họ cho rằng tâm địa của Lã Phụng Tiên quá mức bành trướng, dám tới khiêu chiến Tông Huyền. Thế nhưng giờ xem ra Lã Phụng Tiên quả thật có chút tài năng, còn có thể đánh với Tông Huyền tới mức này.
Có điều rất đáng tiếc, Tông Huyền vẫn là Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng, thực lực của hắn đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lã Phụng Tiên thua cũng không phải là lạ, hắn chống đỡ được nhiều chiêu như vậy chứ không bị một ấn của Tông Huyền đánh chết, vậy đã đủ vinh quang rồi.
Nhìn Lã Phụng Tiên hộc máu, Tông Huyền không tiếp tục xuất thủ, sắc mặt không biểu cảm nói: “Nhận thua?”
Lã Phụng Tiên chỉ khiêu chiến chứ không phải tử chiến cho nên tuy lúc giao đấu Tông Huyền không hạ thủ lưu tình, sau đó hắn cũng không ra tay giết người.
Chỉ cần Lã Phụng Tiên nhận thua, Tông Huyền sẽ không tiếp tục xuất thủ.
Nhưng Lã Phụng Tiên quả quyết lắc đầu.
Thấy thế Tông Huyền không chú do dự, tay nằm Đại Uy Đức Minh Vương Ấn. Sau lưng hẳn ngưng tụ thành Minh Vương Pháp Tướng, một ấn đánh xuống, trấn thiên tuyệt địa!