Chương 13: “Cảnh sát Kỳ, trùng hợp quá!”
Ngược lại, khu Bắc là chi chích ngõ nhỏ hẻm tối ngang dọc, chung cư cũ kĩ mọc san sát nhau tựa như bị thành phố phát triển và nhân viên văn phòng bận rộn bỏ quên sau lưng.
Chu Tú cư ngụ ở đây.
Hứa Từ tìm chỗ đỗ xe gần đó, cậu đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rồi mới xuống xe, sắc trời tờ mờ vừa khéo che khuất khuôn mặt cậu.
Đến trước ngõ, Hứa Từ đút tay vào túi bật máy gây nhiễu CCTV, cúi đầu đi vào chỗ ở của Chu Tú. Hứa Từ quan sát khóa cửa, móc một tấm thẻ rồi dễ dàng mở nó ra, cậu bọc giày, đeo găng tay xong mới vào phòng đóng cửa lại.
Nhìn quanh phòng khách, Hứa Từ bước thẳng phòng ngủ. Cậu tìm được vài tấm ảnh dán ở đầu giường, toàn là ảnh chụp chung của Chu Tú và bạn trai, Viên Tiểu Binh. Trong ảnh Viên Tiểu Binh không đeo chiếc nhẫn có hình thù kỳ lạ kia, rất có thể gần đây hắn mới có được thứ này.
Vậy hắn lấy nhẫn ở đâu? Có quan hệ thế nào với Hoa Bốn Màu? Nơi cư ngụ, tình trạng công việc, có để lại manh mối trong nhà Chu Tú không, giờ hắn đang trốn ở đâu…
Đây là những điều Hứa Từ mong có thể tìm thấy ở nhà Chu Tú.
…
5h10 phút rạng sáng, Cục công an thành phố.
Cuộc thẩm vấn Chu Tú và Khương Tuyết vừa kết thúc. Kỳ Tang, Lý Chính Chính, Bách Xu Vy và những người khác đang họp trong phòng họp.
Giữa mùi mì tôm và cà phê trộn lẫn, Lý Chính Chính ngáp dài, hỏi Kỳ Tang: “Sếp, hai người trong phòng thẩm vấn sao giờ? Chu Tú khóc muốn tắt thở nhưng không chịu khai nữa. Cô ta rõ ràng có vấn đề, hồi trước té xỉu chắc cũng giả bộ, vẫn chưa hết 24 tiếng, giờ thả Khương Tuyết, còn Chu Tú thì thẩm vấn tiếp nhỉ?”
Ánh đèn soi sáng nét mặt nghiêm nghị của Kỳ Tang.
“Thẩm vấn Khương Tuyết, thả Chu Tú.”
Kỳ Tang quăng một câu khiến ai cũng khó hiểu xong thì đứng dậy ra ngoài: “Tan họp, mọi người về nhà nghỉ ngơi. Dưỡng sức cho khoẻ, phá án là trận chiến lâu dài, đừng mới bắt đầu đã ngã ngựa.”
Rời khỏi phòng làm việc, Kỳ Tang xuống thẳng tầng một. Anh không lái xe về nhà vội mà đứng ở hành lang như đợi ai đó.
Qua vài phút, Lý Chính Chính đưa Chu Tú xuống cầu thang đi về hướng cửa chính: “Tôi gọi xe giúp cô nhé? Cô còn ổn không?”
Chu Tú gật đầu: “Cảm ơn, tôi vẫn ổn. Vất vả cho các anh rồi.”
“Ngân sách tháng này của chúng ta đã vượt hạn mức, cậu tự trả tiền xe nhé Lý Chính Chính?”
Đằng sau hai người vang lên tiếng Kỳ Tang. Lý Chính Chính xoay người thì thấy Kỳ Tang như vừa bước xuống cầu thang.
Suýt nữa đã buột miệng nói: ‘Em tưởng anh về lâu rồi’, Lý Chính Chính như hiểu ra gì đó, kịp thời ngậm miệng.
Kỳ Tang đâu phải người ki bo, thả Chu Tú không thả Khương Tuyết, còn cố ý ở đây…
Anh ấy đang có suy tính gì?
Viên Tiểu Binh chưa rõ tung tích, Chu Tú lại nhất quyết không chịu mở miệng. Chẳng lẽ Kỳ Tang muốn Chu Tú buông lỏng phòng bị, chủ động liên hệ Viên Tiểu Binh, từ đó men theo manh mối bắn hắn ta?
Sếp nhà mình đang câu cá đây mà.
Thế là Lý Chính Chính phối hợp: “Em còn phải để dành tiền kiếm bạn gái nữa. Nghe đồn anh toàn được mấy cô theo đuổi nên khỏi để dành tiền, thế sếp trả tiền nhé?”
“Theo đuổi khỉ gì? Tôi vừa bị cái cô tên Uyển Uyển kia block đây.” Kỳ Tang cười mắng rồi nhìn Chu Tú, lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Cục công an cách nhà Chu Tú không xa, sau 15 phút, chiếc xe việt dã đã tới trước tòa chung cư cũ kĩ.
Kỳ Tang bẻ lái, nhìn Chu Tú rồi hỏi bâng quơ: “Cô có biết lý do cô được thả không?”
Chu Tú lắc đầu: “Tôi… chắc tôi sẽ bị chuyển qua bên điều tra kinh tế.”
“Chuyện phạm luật kinh tế, công ty các cô không báo án nên vụ án chưa được chuyển cho bên đó.” Kỳ Tang nói. “Giờ cô thoát khỏi diện tình nghi, chúng tôi không có lý do giam giữ cô.”
Chu Tú ngồi ghế phó lái khẽ thở phào: “Cảm… cảm ơn… bên phía công ty, tôi sẽ nhận lỗi. Dù sao tôi cũng đã phạm tội.”
“Nếu cô nhớ được manh mối mới về vụ án giết người thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, lập được công thì sẽ giảm nhẹ tội.”
Kỳ Tang chợt nghiêng đầu nhìn Chu Tú: “Ví dụ như Khương Tuyết, những điều bất thường về cô ấy, cô có nhớ được gì không?”
“Khương Tuyết?” Chu Tú có vẻ bất ngờ: “Chị ấy…”
“Cô ấy đã bị chúng tôi giữ lại, giờ vẫn đang ở phòng thẩm vấn. Cô ấy tình nghi nhiều hơn cô nên chúng tôi mới thả cô đi.” Kỳ Tang nói rất tự nhiên: “À đúng rồi, cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho cô, bảo cô sáng mai giúp cô ấy xin nghỉ.”
Chuyện trò vài câu, Kỳ Tang tấp xe bên lề: “Chỗ này khó đỗ xe nhỉ? Tôi đỗ ở đây được không?”
“Được.” Chu Tú mở cửa xuống xe thì thấy Kỳ Tang cũng đi xuống. Cô ta khó hiểu, đang định hỏi thì Kỳ Tang mở miệng trước.
“Chậc, thức đêm uống nhiều cà phê quá. Khu phố cũ này không có vệ sinh công cộng… tôi đi ké nhà vệ sinh nhà cô được không?”
Năm phút sau, Kỳ Tang bước vào nhà của Chu Tú. Hiện tại Chu Tú và Viên Tiểu Binh đều thuộc diện tình nghi, anh cần phải tới nhà Chu Tú xem thử. Anh đã xin lệnh lục soát và đang đợi phê duyệt, anh cẩn thận là vì không muốn Chu Tú nghi ngờ. Nếu tìm được cơ hội lấy DNA của Viên Tiểu Binh thì tốt, “vật chứng” lấy được trong tình huống này không thể đem ra tòa nhưng có ích cho việc phá án.
Sau khi vào nhà Chu Tú, Kỳ Tang nhìn quanh phòng khách rồi vào thẳng nhà vệ sinh. Lấy găng tay và dụng cụ thu thập chứng cứ mang theo ra, Kỳ Tang tới bồn rửa mặt tìm trước. Bàn chải đánh răng chỉ có một chiếc màu hồng, chắc là của Chu Tú, nhưng may thay trong tủ vẫn còn một cái dao cạo râu.
Con gái không dùng thứ này, dao cạo râu hẳn là của Viên Tiểu Binh. Đàn ông cạo râu sẽ để lại râu, mồ hôi trên dao, thậm chí có cả máu khi xước da.
Đây chắc chắn là công cụ tốt nhất để thu thập DNA của Viên Tiểu Binh. Mà Kỳ Tang tinh mắt phát hiện chiếc dao cạo này cực kỳ sạch sẽ, giống như từng bị lau chùi, quan sát kĩ bên trên còn có vết nước rất nhỏ.
Sao thế? Chu Tú thích sạch sẽ đến nỗi ngày nào cũng rửa thứ này à?
Kỳ Tang nheo mắt, cầm cái chiếc lược lên soi. Lược chắc là của Chu Tú vì trên đó có vài sợi tóc dài, chứng tỏ Chu Tú rất ít khi vệ sinh.
Sự thật này rõ ràng mâu thuẫn với dao cạo râu.
Chuyện gì đây?
Kỳ Tang nhăn mày, nghĩ đến gì đó, anh nhét dao cạo râu vào túi vật chứng, định trở về bảo nhóm Bộ Thanh Vân hóa nghiệm chi tiết xem có tra được gì không.
Tìm kiếm bệ rửa mặt một vòng, Kỳ Tang đeo găng tay xé lớp lót bồn cầu rồi dùng tăm bông quệt. Anh làm vậy là vì sợ dao cạo râu không đảm bảo, muốn xem thử có thể thu thập được nước tiểu của Viên Tiểu Binh không. Và anh phát hiện, nơi này sạch sẽ tới kỳ lạ, cứ như bị người ta dọn dẹp vậy.
Kỳ Tang nhăn mày thu thập hết mọi thứ xong, anh không rề rà nữa mà nhanh chóng rời khỏi nhà Chu Tú.
Linh tính mách bảo có điều không ổn, anh vào xe là gọi điện ngay cho đồng nghiệp đội kĩ thuật đang trực ban: “Tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu check hộ tôi CCTV ở đó từ 0 giờ sáng nay tới bây giờ.”
Hiển nhiên Kỳ Tang đâu ngờ Hứa Từ đã tới đây trước và làm một việc y hệt mình, anh chỉ nghi Viên Tiểu Binh đã trở về xoá bỏ manh mối.
Ở cửa sổ cầu thang tòa nhà đối diện Chu Tú, bóng đêm phác họa dáng người hoàn mỹ của Hứa Từ, cậu đè thấp mũ lưỡi trai, im lặng nhìn Kỳ Tang rời đi. Khoảng mười phút trước, cậu nhận được tin nhắn của Bình An: [Kỳ Tang đưa Chu Tú về nhà.]
Hứa Từ lập tức rời khỏi nhà Chu Tú, đứng đợi ở đây tới khi xác nhận Kỳ Tang lái xe đi. Nhìn bóng dáng quen thuộc dần biến mất, Hứa Từ mở cửa, gỡ camera đang chĩa thẳng vào nhà Chu Tú rồi xuống lầu.
Hứa Từ tự cho rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết nào khi tìm kiếm trong nhà Chu Tú, nhưng Kỳ Tang cực kỳ nhạy bén khi trinh sát, trực giác rất chuẩn, làm ẩu sẽ bị phát giác ngay. Lỡ anh tra toàn bộ camera tối nay, thậm chí tra tới camera khu vực này là sẽ hỏng chuyện. Vậy nên Hứa Từ gỡ camera giám sát Chu Tú xuống.
Hứa Từ đâu ngờ lúc mình men theo bóng đêm tới đầu ngõ thì gặp phải một ánh đèn pha đang rẽ về hướng xe mình, một chiếc xe việt dã quen thuộc đột nhiên dừng ở trước mặt cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt dù đã thức trắng đêm những vẫn đẹp trai sắc nét của Kỳ Tang.
“Anh Tạ…?” Kỳ Tang không giấu nỗi kinh ngạc, cười hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hứa Từ im lặng rồi đáp: “… Chạy bộ buổi sáng, vừa khéo ngang qua đây.”
Kỳ Tang nhếch mày, giơ đồng hồ lên xem: “Còn chưa tới 6 giờ sáng, sống lành mạnh vậy à?”
“Mà tôi nhớ anh ở khu Nghi Thủy, cách đây mấy chục kilomet mà? Sáng sớm anh đã chạy marathon à?”
Nghe vậy, Hứa Từ bình tĩnh nhìn anh: “Trùng hợp thật, sáng sớm đã gặp anh. Tôi mời anh ăn sáng nhé?”
________
Lời tác giả:
Hứa Từ: Lơ là quá!