Chương 336: Anh yêu
Vương Chiêu nói: “Không cần, tôi chỉ uống một ly, tí nữa tôi tìm Hạ Tông Minh qua đây đưa tôi về, anh mau đưa Giang Nhược đi đi.”
Lục Hoài Thâm cáo từ người ta, đỡ Giang Nhược dậy rời đi.
Giang Nhược náo loạn, vẫy vẫy tay nói với người phụ nữ xa lạ cách đó không xa: “Chiêu Chiêu, tạm biệt.”
Vẻ mặt Vương Chiêu kinh ngạc.
Hôm nay đi xem toà án thẩm vấn, Giang Nhược mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen kiểu công sở và một chiếc váy bó màu lục sẫm, dưới chân là giày cao gót mũi nhọn cực kì thử thách khả năng giữ thăng bằng, say rượu đi đường chân nam đá chân chiêu. Lục Hoài Thâm sợ cô bị trẹo chân nên đã bế ngang cô ra khỏi quán bar.
Sau khi ra ngoài, gió đêm chợt thổi, Giang Nhược cảm thấy hết sức thoải mái, ngửa đầu ra sau, dang rộng cánh tay và cổ trên tay Lục Hoài Thâm, để gió tiện xua tan cái nóng trong người cô.
Cô nhắm mắt lại than thở: “Thoải mái quá…”
Lục Hoài Thâm nhìn người trong lòng nằm ngửa giạng tay giạng chân, vừa bực mình vừa buồn cười, “Em thì thoải mái rồi, đêm nay còn phải để anh hầu hạ em.”
Giang Nhược mê muội mở mắt ra, ngoắc cổ anh, chu miệng nói hờn dỗi: “Làm sao, anh không bằng lòng à?”
Lục Hoài Thâm cười mà không nói, ôm cô vững vàng đi về chỗ xe.
“Ngày trước anh rất sẵn lòng!” Giang Nhược quấn chặt không buông, dùng đầu ủi cằm anh.
“Hisss.” Cằm Lục Hoài Thâm bị cô cắn một miếng, anh lườm cô một cái, “Yên phận tí đi.”
“Bằng lòng không.” Giang Nhược đỏ mắt chờ trông anh.
Lục Hoài Thâm mở ghế sau xe, đặt cô vào, chống tay ở phía trên cô không cử động, “Hôn một cái sẽ nói với em.”
Giang Nhược chẳng nói hai lời, ôm mặt anh rồi gặm một hồi, tình yêu khiến người ta hít thở không thông này làm Lục Hoài Thâm trở tay không kịp, vội vàng khống chế cô, “Được rồi được rồi, anh bằng lòng.”
Giang Nhược nghe ba từ “anh bằng lòng” kia cảm thấy rất quái lạ, cô y như một người phụ nữ xấu xa cưỡng ép đeo nhẫn cho người ta, khiến người ta không cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm hôn nhân.
Liên tưởng tới đây, cô chợt vung tay, trở mặt nhanh lạ thường, “Không muốn thì không cần gò ép.”
Giang Nhược nửa nằm ở trên ghế sau, đế giày cao gót vẫn giẫm lên đầu gối Lục Hoài Thâm, cô cố kìm nước mắt nhìn sang một bên, không để ý đến anh nữa, như kiểu chịu ấm ức to bằng trời.
Lục Hoài Thâm bóp nhẹ ấn đường, chỉ thấy người này uống say lần sau còn khó hầu hơn lần trước.
Anh cúi người, chỉnh mặt cô đối diện, nói trịnh trọng mà chân thành tha thiết: “Anh, cam tâm tình nguyện hầu hạ em, cầu còn không được, hoàn toàn không miễn cưỡng.”
Giang Nhược nhìn hắn nửa tin nửa không, nũng nịu cắn môi nói: “Chân đau.”
Lục Hoài Thâm tiếp nhận tín hiệu thành công, cởi giày cho cô, còn tiện thể xoa nhẹ mắt cá chân, lại hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa?”
Giang Nhược nhìn anh bằng ánh mắt mê ly, lắc đầu.
“Muốn nôn không?”
Cô cũng lắc đầu.
Lục Hoài Thâm nghiêng người sang cài dây an toàn cho cô, bấy giờ mới lên xe, đánh xe rời đi.
Đêm nay Kiều Huệ ở Hoa Lĩnh Phủ, Lục Hoài Thâm sợ đưa cô về sẽ khiến người lớn càm ràm, liền đưa cô đến biệt thự Lâm Hải đã lâu chưa về.
Dọc đường đi Giang Nhược cứ nằm bò trên cửa xe ngắm cảnh đêm vùn vụt trôi về sau, cũng chẳng nói chuyện mấy.
Kết quả toà án thẩm vấn thì Lục Hoài Thâm đã biết, đại khái cũng hiểu nguyên nhân Giang Nhược suy sụp cảm xúc như thế.
Tới nhà, Lục Hoài Thâm kéo cửa ghế sau, Giang Nhược tự nhiên chìa hai tay ra, treo ở trên người anh, một tay Lục Hoài Thâm đỡ mông cô, tay kia cầm túi và giày.
Giang Nhược nghiêng đầu, mặt gối lên vai anh, vào cửa phát hiện không phải cửa nhà quen thuộc mấy tháng nay, hốt ha hốt hoảng nói: “Không về nhà à?”
Lục Hoài Thâm tức giận nói: “Nhìn kĩ lại thử xem, đây không phải nhà?”
Quả thực là lâu lắm không về nhà, quên mất cả ngôi nhà thật sự.
Giang Nhược thật cẩn thận quan sát một chút, lại nhắm mắt lần nữa, nói lầu bầu: “Em nói nhà Mãn Mãn đang ở cơ.”
“Em cả người toàn mùi rượu về kiểu gì? Mẹ em đêm nay ở đấy, em còn định về?”
Giang Nhược chợt giật mình, “Thế không được đâu!”
“Lớn thế này rồi còn sợ phụ huynh.” Lục Hoài Thâm để giày cô vào tủ giày, sau đó bế người lên tầng.
“Mẹ em thích nói em lắm, cứ bảo cái này không được, cái kia không tốt.” Khi bừng tỉnh Giang Nhược liền nhớ tới dáng vẻ Kiều Huệ giám sát mình làm bài tập khi còn nhỏ, dáng vẻ cuối tuần đánh thức cô từ trên giường đưa đến lớp năng khiếu, dáng vẻ cau mày dạy dỗ mình khi làm sai, đó mới chính là dáng vẻ của một người mẹ bình thường.
Nhưng cuộc sống bình thường ngập tràn không khí gia đình ấy, Kiều Bội chưa bao giờ tham dự, bà ta có lập trường và tư cách gì, mà cướp đoạt quyền làm mẹ cô của Kiều Huệ chứ?
Giang Nhược nghĩ mãi nghĩ mãi chợt nghẹn ngào, “Em cảm thấy buồn nôn.”
“Muốn nôn?” Lục Hoài Thâm tăng tốc bước chân vào phòng ngủ, định đưa cô vào phòng vệ sinh.
Giang Nhược nói mơ hồ không rõ: “Người kia làm em buồn nôn.”
Lục Hoài Thâm ngớ ra một lát, hỏi: “Người kia là ai?”
“Người sinh ra em.” Giang Nhược hít khí, hai tay cô ôm chặt lưng Lục Hoài Thâm, hấp thu độ ấm của anh, “Bà ta khiến tâm trạng của em hôm nay rất tệ, rõ ràng bà ta chỉ là một cái tên trong cuộc đời em thôi, bà ta có cần em không, thật ra em chẳng hề quan tâm nữa, nhưng từ miệng người khác em biết được, đơn giản là bà ta sợ em vướng víu mà bỏ rơi em, em vẫn rất không vui.”
Có lẽ mỗi người đều như thế, thà là mình vứt bỏ người khác, cũng không muốn trở thành người bị người khác vứt bỏ. Bởi vì người sau sẽ hoài nghi chính mình, có phải mình không tốt chỗ nào không, có phải không đủ làm cho người ta yêu thích, có phải làm sai cái gì không.
Nhưng rõ ràng cô chẳng làm sai cái gì, người sai chính là Kiều Bội.
Giang Nhược lẩm bẩm: “Có phải em không đủ tốt? Trẻ con vừa sinh ra đáng yêu như thế, giống Mãn Mãn đấy, viên tròn nho nhỏ, yếu ớt lại mềm mại, khiến người ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay. Tại sao bà ấy có thể nhẫn tâm vứt bỏ em chứ?”
Lục Hoài Thâm bế cô vào thẳng phòng tắm, đặt cô trên bệ rửa tay, bụng ngón tay lau hết nước mắt cho cô, “Là vì bà ấy không xứng làm mẹ em, không xứng nhận được sự tốt đẹp của em.”
Giang Nhược nghiêng người dính vào người anh, “Thế anh thích em không?”
Lục Hoài Thâm cười nói: “Thích.”
Giang Nhược nâng mặt mình, hai mắt ánh nước mê mẩn: “Thế anh thấy em đáng yêu không?”
Lục Hoài Thâm khó xử: “Con trai em thích hợp với hình dung từ ‘đáng yêu’ hơn.”
Giang Nhược tiu nghỉu, mặt cũng xịu xuống.
Lục Hoài Thâm giải thích: “Em căn bản không phải kiểu đáng yêu.”
“Thế em là kiểu nào?” Mắt Giang Nhược nhắm hờ, nỗ lực làm ra vẻ tỉnh táo.
“Vậy phải tìm người bói cho em một quẻ mới được.” Lục Hoài Thâm nắm lấy tay cô đang gác trên vai mình, “Có muốn tắm trước không?”
Giang Nhược bấm tay tính toán, “Em biết rồi, em là kiểu Lục Hoài Thâm thích.” Nói xong liền sáp đến trước mặt anh đòi hôn, “Thích không?”
Lục Hoài Thâm bị cô trêu vui cực kì, hôn một cái lên môi cô, “Thích kinh khủng.”
Giang Nhược bất mãn kêu gào: “Thích kinh khủng sao không hôn thêm mấy cái?”
Nói xong giương cằm đưa môi mình lên, bảo anh mau hôn.
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô, hầu kết khẽ giật, trên xe Giang Nhược chê nóng, cởi bớt một cúc áo sơ mi, ở góc độ này, anh cụp mắt một cái là vừa vặn có thể thấy cảnh sắc trong cổ áo cô.
Giang Nhược nhìn xuống theo tầm mắt anh, sau đó híp mắt biếng nhác nhìn ah, thổi khí bên tai anh kiểu tình tứ khêu gợi: “Anh yêu, anh có cảm giác rồi phải không?”
Nói rồi ưỡn ngực, hất tóc ra sau, bắt đầu cởi cúc áo.
Chưa cởi được hai cúc, đã ngã vào người anh, “Mệt quá.” Tay lần mò lung tung trên người anh, “Anh động tay đi.”
Chờ Lục Hoài Thâm thật sự bắt tay làm, Giang Nhược lại giãy thoát khỏi anh, nhảy từ bệ rửa tay xuống, ôm bồn cầu nôn mửa.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ngồi xổm trên đất, lại nhìn dây thắt lưng mình đã cởi, đau đầu thở một hơi, một lần nữa kéo khóa lên, vuốt lưng cho cô.
Giang Nhược đẩy anh, bảo anh tránh ra, không muốn anh thấy đống mình nôn, “Giấy.”
Lục Hoài Thâm đi rút giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh, Giang Nhược xả bồn cầu.
Một trận nôn này, Giang Nhược khó chịu muốn chết, sức cùng lực kiệt nằm sấp trên bồn cầu.
Lục Hoài Thâm dìu cô dậy, đi đánh răng, cô vã nước lạnh lên mặt, tỉnh táo hơn, bắt đầu chỉ huy Lục Hoài Thâm bóp sữa tẩy trang cho mình, bôi lên mặt rồi mát xa, xả sạch. Sau đó đuổi anh đi ra, bản thân đi tắm vòi sen.
Tuy nói trong nhà chẳng có ai nhưng mấy ngày nay vẫn có người tới quét dọn, bộ đồ giường thay định kì, để phòng ngày nào đó về ở, nhưng đồ trong phòng tắm đều thu vào cất trong ngăn tủ, Giang Nhược tắm xong không tìm thấy khăn tắm, lại gọi ra ngoài: “Lục Hoài Thâm, khăn tắm với đồ ngủ.”
Thấy bóng người tiến vào, Giang Nhược mở cửa phòng tắm vòi sen, ló đầu ra.
Lục Hoài Thâm hừ một tiếng, “Che cái gì chứ?”
Tay Giang Nhược bám vào cửa, chìa mũi chân ra, cọ một cái lên cẳng chân anh, cắn môi nói: “Sợ anh không nhịn được á anh yêu.”
Lục Hoài Thâm phủ một phát khăn tắm lên đầu cô, “Lời cợt nhả hết bài này đến bài khác.”
Giang Nhược đi ra, Lục Hoài Thâm lập tức vào phòng tắm, nắm chặt thời gian nhanh chóng tắm xong, khi ra ngoài, lại thấy Giang Nhược vẫn nằm sấp trên giường ngủ say như cũ, tóc vẫn dùng khăn tắm bọc chưa sấy khô.
Giang Nhược uống xong rượu vốn chóng mặt nhức đầu, tứ chi mệt mỏi, cộng thêm vừa xông hơi nước, cô buồn ngủ cực, dính giường là ngủ luôn.
Lục Hoài Thâm bị cô giày vò quá chừng, nhịn đến nỗi cương lên, đi lấy máy sấy tóc sấy khô tóc giúp cô, sau đấy lại tắm nước lạnh lần nữa.
Trước nay con ma men quyến rũ xong đều không chịu trách nhiệm.
Giang Nhược ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên ba quãng sào, mở mắt ra không biết mấy giờ, trong phòng tối đen một vùng, cô hướng đến đầu giường lần tìm di động, đã hơn 10 giờ.
Kế tiếp mới bật đèn đầu giường, thấy trên tủ đầu giường đặt bình giữ nhiệt, nước ấm bên trong.
Giang Nhược đau đầu muốn nứt ra, dạ dày rỗng tuếch, lại buồn nôn, uống ngụm nước mới thoải mái hơn một tí.
Chuyện đêm qua cô vẫn có ký ức, tỉnh táo rồi lại hồi tưởng, khó tránh khỏi cảm thấy không chốn dung thân.
Nhưng xem hiện tại, Lục Hoài Thâm hẳn đã đến công ty.
Cô mở cửa muốn nhìn xuống dưới tầng, gặp ngay Lục Hoài Thâm từ trong thư phòng bên cạnh mở cửa đi ra, thấy cô lén la lén lút, nói đùa: “Em ăn trộm đấy à?”
Giang Nhược giật mình, lại lập tức giả vờ không có việc gì: “Anh không đến công ty à?”
“Anh đi rồi ai đưa em về?” Lục Hoài Thâm đi tới, khẽ bổ sung bên tai cô, “Em yêu.”
Giang Nhược hóa đá.
Bộ dạng uống say, luôn có người giúp bạn nhớ rõ.
Giang Nhược che mặt chạy vào toilet rửa mặt.
Lục Hoài Thâm nói ở đằng sau cô: “Dưới tầng có bữa sáng, rửa mặt xong xuống ăn rồi chúng ta về.”
Giang Nhược rửa mặt xong xuống tầng, bữa sáng để trong hộp giữ nhiệt, tủ lạnh trong nhà trống không có một thứ gì, là Lục Hoài Thâm gọi đồ ăn ngoài.
Sau khi ăn xong Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm rửa bát luôn, cô đi lên tầng thay quần áo.
Sau khi say rượu, thần sắc cô không tốt lắm, đồ trang điểm lại lấy hết về bên chung cư kia rồi, đành phải dùng phấn mắt tối màu thay thế phấn kẻ mày để vẽ lông mày, tô thêm son môi, cả người mới trông có vẻ có tinh thần một chút.
Cô xuống tầng thì Lục Hoài Thâm vẫn đang thong dong rửa bát đĩa, Giang Nhược cùng anh rửa sạch cất gọn số còn lại, bấy giờ hai người mới ra khỏi nhà.
Giang Nhược đi giày, phát hiện mũi giày không biết chọc vào đâu bị hỏng rồi, một vết mài rõ ràng, cô đau lòng than một câu: “Bản giới hạn đấy.”
Lục Hoài Thâm xách cô đi ra ngoài: “Xót cái đôi giày mà không xót anh đây này?”
Giang Nhược liếc anh một cái: “Xót anh làm gì? Anh có chỗ nào hỏng chưa?”
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô cười ý vị sâu xa, “Em nói xem?”
Giang Nhược cố ý chụp ngay lấy chỗ đó của anh, “Đây không phải chưa hỏng sao!”
Lục Hoài Thâm ngớ người, quả thật không hỏng, có phản ứng mạnh.
Lên xe, Giang Nhược xấu hổ thử nhìn anh, hơi ngượng ngùng nói: “Nếu không thì anh bình tĩnh một tí rồi mình đi sau?”
Lục Hoài Thâm không lên tiếng, cũng không khởi động xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.
Được một lúc, một tay anh tì vô lăng, tay kia gác lên ghế Giang Nhược, “Hay là làm xong thì về?”
Miệng lưỡi Giang Nhược khô khốc, có chút ngứa ngáy trong lòng, đã có ý nghĩ ấy, lại nói do dự: “Nhưng tối qua mình cũng không về, nếu không đêm nay… ”
Lục Hoài Thâm ghé sát hơn: “Đêm nay ai biết được có khi nào mẹ em vẫn sẽ ở đấy, em không cảm thấy không thể buông thả à?”
Sau khi Trình Khiếu vào đại học, trạng thái căn bản là Kiều Huệ nuôi thả nó, cộng thêm Mãn Mãn khá thường xuyên sinh bệnh, bà ấy nhớ mong trong lòng, thỉnh thoảng sẽ đến ở mấy ngày.
Giang Nhược chợt nghiêng đầu, Lục Hoài Thâm đã giúp cô tháo dây an toàn, hạ ghế ra sau, ôm cô lên người mình.
Giang Nhược ngó xung quanh, tim đập nhanh, “Vào nhà…”
“Ở đây có ai đâu.”
“Nhưng mà…”
Lục Hoài Thâm phủ kín môi cô, chặn lời cô muốn nói.
……
Lúc chạng vạng Giang Nhược và Lục Hoài Thâm về đến nhà, Kiều Huệ quả nhiên vẫn ở đấy, vừa vào nhà đã hỏi sao bây giờ cô mới về.
Tuy tối hôm qua Lục Hoài Thâm đã gọi điện thoại cho bà ấy, bảo là công ty Giang Nhược nhiều việc, tăng ca hơi muộn, sợ về quấy rầy người trong nhà, nên về bên Lâm Hải.
Nhưng hôm nay lại đi đâu, bây giờ mới về.
Giang Nhược nói dối: “Ban ngày lại đến công ty, vừa khéo buổi chiều Lục Hoài Thâm qua gần chỗ công ty con bàn việc với người ta, nên con về cùng anh ấy.”
Kiều Huệ ờ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Bấy giờ đúng giờ cơm, ăn cơm xong gặp ngay cảnh hoàng hôn, Giang Nhược đặt Mãn Mãn vào xe nôi, chuẩn bị đưa ra ngoài tản bộ.
Mãn Mãn nằm trong xe nôi, vui đến mức cứ đạp chân mãi. Chất tóc của thằng bé theo Lục Hoài Thâm, nhưng lượng tóc lại theo Giang Nhược, vừa dày vừa thô, hơn nữa là mọc chổng ngược lên, Giang Nhược cảm thấy buồn cười, bèn buộc dây buộc tóc cho nó, túm một chỏm tóc lên, lộ ra cả gương mặt nhỏ đáng yêu.
Đôi mắt Mãn Mãn đuổi theo tay Giang Nhược, nhân lúc Giang Nhược bóp cằm trêu nó, liền túm ngón tay cô nhét vào miệng mình. Giang Nhược rút tay mình ra, nhét ti giả vào miệng nó.
Lục Hoài Thâm vốn định đi cùng Giang Nhược, Kiều Huệ ngăn cản, “Không phải anh lắm việc à? Anh ở nhà, tôi đi cùng nó.”
Lục Hoài Thâm còn chưa nói gì, Kiều Huệ đã đẩy xe nôi đi ra ngoài trước.
Khi chờ thang máy, Kiều Huệ còn nói chuyện nhà với Giang Nhược, xuống thang máy thì bà ấy chẳng nói nữa.
“Mẹ, có phải mẹ muốn hỏi con chuyện phiên tòa hôm qua không?” Giang Nhược chủ động kể với bà ấy bên toà án phán quyết thế nào, Kiều Huệ nghe xong ừ ừ hai tiếng, lại hỏi: “Thế con biết bọn họ với cái chết của bố mẹ con, rốt cuộc là chuyện thế nào chưa?”
Giang Nhược kể lại hai năm rõ mười.
Kiều Huệ nghe xong, im lặng trong chốc lát, bà ấy nói: “Nhược Nhược này, có khi nào con trách mẹ không?”
Vậy mà Giang Nhược không biết bà ấy còn có nỗi lo này, “Sao con có thể trách mẹ chứ?”
Kiều Huệ như khó có thể mở miệng, “Vì trước khi mẹ con gặp chuyện từng gọi điện thoại cho mẹ, cái này mẹ vẫn chưa nói với con.”
Vẻ mặt Giang Nhược bình thản, “Cái này có gì đâu? Vào lúc đó bà ta chỉ là người không có quan hệ với con, bà ta đã không muốn có bất kì dây dưa gì với con, con cũng không muốn biết bất kì tin tức gì về bà ta, cho nên mẹ căn bản không cần thiết phải kể chuyện hai người nói chuyện điện thoại với con. Hơn nữa bà ta lấy cảnh ngộ nhà ta khi đó uy hiếp mẹ, muốn đòi quyền nuôi con, vốn chính là vô tình vô nghĩa. Mẹ là mẹ con, là mẹ nuôi nấng con, gánh vác trách nhiệm người mẹ, con vĩnh viễn sẽ không vì loại người đó, loại chuyện đó mà trách mẹ.”
Viền mắt Kiều Huệ đỏ lên, “Về sau cảnh sát tìm mẹ lấy lời khai, năm ngoái thời điểm điều tra lại một lần nữa, cũng lại tìm mẹ ghi lời khai, chính là hỏi những việc năm đó, mẹ không nói cho con biết là vì không muốn để con biết…”
Kiều Huệ ngừng lời, không nói nửa đoạn sau.
Nhiều năm trước, sau khi bà ấy và Kiều Bội liên lạc lại với nhau, mới biết được Kiều Bội gả vào một nhà cực giàu, còn sinh được một đứa con trai từ lâu rồi.
Kiều Huệ khi đó liền suy đoán, Kiều Bội vứt bỏ Giang Nhược, rất có khả năng là vì, Giang Nhược không phải con của bà ta và chồng hiện tại.
Cho nên bà ấy rất ít nhắc đến Kièu Bội trước mặt Giang Nhược, không muốn để Giang Nhược có ấn tượng không tốt về Kiều Bội, sợ sau cùng có một ngày, Giang Nhược sẽ muốn về bên Kiều Bội.
Nếu bà ấy nói với Giang Nhược tình hình thực tế, sợ tạo thành ấn tượng “mẹ ruột vứt bỏ cô, là vì muốn kết hôn” cho Giang Nhược, lo lắng Giang Nhược về sau sẽ hận bà ta.
Năm ngoái khi cảnh sát tìm bà ấy, bà ấy không cho Giang Nhược biết, cũng là sợ cô khó chịu trong lòng.
Tuy bà ấy là em gái Kiều Bội, nhưng cũng không biết về cuộc sống đã qua của bà ta, điều biết được trong toàn bộ vụ án chỉ có một phần nhỏ về thân thế Giang Nhược, còn chẳng bằng chờ cảnh sát điều tra ra chân tướng, nước rạt lòi mặt cỏ, thấy hết toàn bộ, tin rằng Giang Nhược tự có kết luận.
Nếu ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra, thì bà ấy định cứ giấu tiếp.
Suy cho cùng Kiều Bội đã qua đời, không cần thêm đau thương cho Giang Nhược.
Giang Nhược nắm lấy tay bà, cứ nhấn mạnh mãi: “Con thật sự sẽ không trách mẹ, cũng chưa từng trách mẹ, không một tí nào. Con chỉ thấy may mắn là bà ta còn có chút lương tâm, đưa con đến trước cửa nhà mẹ, chứ không phải tùy tiện tìm cái thùng rác ném con vào.”
Kiều Huệ trừng mắt lườm cô, “Nói gì đấy, bà ấy không xấu, có nhẫn tâm cũng không đến mức thế.”
“Bà ta xấu hay không không phải mẹ với con nói là được, đối với bà ta mà nói, chúng ta đều là người không quan trọng, dù gì hai người cũng là chị em ruột, mẹ cũng chưa bao giờ biết con người chân thực của bà ấy.” Kiều Bội vì để lấy được Giang Hành Chương, nói dối người nhà mình đã mất sớm, đây chẳng khác nào là biến tướng của việc phủ định sự tồn tại của bố mẹ chị em mình.
Kiều Huệ dường như không nỡ lòng nói nữa, xua xua tay nói: “Đúng đúng, đều đã qua rồi, qua rồi…không nói nữa.”
Nhưng tới buổi tối, Kiều Huệ vẫn không kìm được hồi tưởng những ngày tháng chị em hòa hợp trong quá khứ, bà ấy không biết cụ thể từ khi nào đã có thay đổi.
Hình như là sau khi Kiều Bội lên đại học thì dần dần không thân thiết với bà ấy nữa, nghỉ hè về nhà không dễ gì mới được tâm sự, bà ta cũng luôn dùng kiểu nói “Không nói chuyện với em nữa, em không hiểu” để kết thúc câu chuyện.
Kiều Bội càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng thời thượng, cũng sẽ nói một số câu bà ấy không thể gật bừa.
Kiều Bội nói, chúng ta không giống nhau, em đương nhiên không hiểu.
Trans: Phương Nhược Vũ