Chương 45
“Con về rồi ạ.”
Hạ Túy mở cửa bước vào nhà, nàng cúi xuống có ý định tháo giày nhưng chợt thoáng dừng lại, nàng phát hiện bên dưới còn có một đôi giày da của đàn ông, đây không phải là của ba nàng.
Nhà có khách?
Hạ Túy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân ảnh của một người con trai ngồi ở phòng khách. Người nọ nghe thấy tiếng mở cửa liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn nàng, lúc này Hạ Túy mới có thể thấy rõ gương mặt của Tuấn Dật, nàng nở nụ cười đi đến.
“Anh đến khi nào vậy?”
“Anh cũng vừa đến thôi. Em mới đi học về à?”
“Vâng, mẹ đâu rồi anh?”
“Ở trong bếp.”
Hạ Túy đi đến sô pha ngồi xuống đối diện Tuấn Dật, nàng vừa liếc mắt liền thấy một chồng sách nằm ở trên bàn. Tuấn Dật để ý đến ánh mắt của nàng, lúc này mới chợt nhớ ra: “Đúng rồi, anh có mua cho em vài cuốn sách, là thể loại em thích không đấy. Còn nữa, không phải Nguyễn Nhật Ánh vừa phát hành cuốn sách mới sao? Anh tiện thể mua cho em luôn.”
“A thật sao?! Cảm ơn anh.”
“Không có gì, chỉ là…” Tuấn Dật gãi đầu. Thật ra trước đây anh cũng rất thường xuyên mua sách cho nàng, đó là sau khi anh biết Hạ An thường trộm sách của Hạ Túy.
“Em hiểu mà. Chị em đấy, miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.”
“Em hiểu thì tốt rồi.” Tuấn Dật mua sách cho Hạ Túy cũng chỉ vì muốn cho Hạ An đọc. Mỗi lần anh trực tiếp mua sách cho Hạ An, chị ấy đều tỏ vẻ ghét bỏ, còn bảo là phí tiền, Tuấn Dật vì vậy cũng chỉ có thể dùng cách này.
Không lâu sau mẹ nàng từ trong bếp bước ra, cả ba trò chuyện thêm một lúc nữa Tuấn Dật mới rời đi.
Tạm biệt Tuấn Dật, Hạ Túy cất đi những cuộn sách anh ấy đã mua cho nàng, sau đó mới nhanh chân bước vào phòng tắm.
Bốn giờ sáng, tiếng chuông báo thức reng lên inh ỏi. Hạ Túy dứt khoát ngồi dậy, may mắn là hôm qua nàng ngủ khá sớm, hiện tại cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Hạ Túy bắt đầu thu dọn đồ đạt, rút kinh nghiệm cho lần trước, nàng đem theo cả đệm lót và một chiếc chăn nhỏ.
“Mày đi nghỉ dưỡng à?”
“Đúng vậy, nghỉ đông.”
“…”
Nàng và Hi Phương tập trung ở trên lớp chuẩn bị mọi thứ để khai mạc hội trại. Năm nay các nàng có vẻ rất thoải mái, cũng không còn khẩn trương như năm trước, khi lần đầu tiên bước vào ngôi trường này.
“Các cậu nhớ giữ sức nhé, buổi chiều và tối chúng ta còn những tiết mục khác nữa đấy.”
Trường Lưu nói xong bữa sáng liền được mang tới, những người con trai ít ỏi trong lớp nàng nhanh chóng chạy ra cổng trường. Hạ Túy đứng ở ban công nhìn xuống xem tình hình ở bên dưới.
“Nhìn gì đấy?” Phía sau bỗng nhiên bị chấn động một cái, Hạ Túy ôm vai liếc Hi Phương, “Mày có thể nào đừng tác động vật lý với tao nữa được không?”
“Tao còn tưởng mày đang nhìn người tình trong mộng đấy.” Hi Phương nói xong lại vỗ trán một cái, “Ui tao quên mất, bây giờ người tình đã trở thành hiện thực rồi.”
“Mày nói nhăng nói cuội gì vậy?” Tâm trạng mỗi buổi sáng của Hạ Túy đều rất không tốt, nàng xoay người bước vào trong lớp, không muốn để ý đến Hi Phương.
Bàn tay cô chợt bắt lấy tay Hạ Túy, kéo một cái không hề nhẹ, nàng lảo đảo quay về vị trị ban đầu. Hạ Túy cảm giác miệng nàng đang giật giật liên hồi, thật muốn mắng cho người trước mặt này một trận.
“Chờ đã, trước khi mắng tao mày hãy nhìn ở trước cửa phòng giáo viên nữ đi.” Hi Phương nhanh chóng mở miệng, hất cằm xuống dưới, bản thân cũng không dám dùng tay để chỉ người đang đứng ở đằng kia.
Hạ Túy thu lại móng vuốt, theo lời Hi Phương nhìn xuống phòng giáo viên nữ. Trước cửa là Tần Nhược Anh đang ôm tay nhìn lên phía trên, là vị trí của nàng và Hi Phương đang đứng.
“Đã thấy chưa? Nếu thấy rồi thì không cần phải mắng tao nữa, tao đang làm việc tốt đấy.”
Hạ Túy chăm chú nhìn xuống phía dưới, cũng không để lời nói của Hi Phương đặt vào trong lòng. Khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng của Tần Nhược Anh, cũng không thấy rõ gương mặt cùng với biểu cảm của cô lúc này.
Có lẽ cũng không chênh lệch lắm so với thường ngày, nàng nghĩ như vậy.
“Bữa sáng đến rồi đây!”
Tốp năm tốp ba chàng trai lớp nàng lần lượt mang một túi lớn từ cầu thang đi lên, Hạ Túy cũng dời tầm mắt, đi vào trong lớp.
Đến khi kết thúc bữa ăn đã là bảy giờ sáng, dưới sân trường vang lên tiếng trống, thời gian khai mạc hội trại đã đến, Hạ Túy cùng những người còn lại cũng không vội đi xuống.
“Các cậu dọn dẹp thức ăn rồi bỏ vào túi rác đi.”
“Tuần này là tổ nào trực? Phân công những bạn trong tổ đi đổ rác, sau đó cử một, hai người ở lại giữ lớp, nửa tiếng sau sẽ là hai bạn khác, cứ như vậy mà thay phiên nhau.”
Hạ Túy nghe xong cũng chẳng mảy may để ý, tổ nàng rất năng động, thi đua hạng bét là chuyện rất ít khi xảy ra.
“Đi thôi Hạ Túy.”
“Được.”
Hình thức khai mạc hội trại năm nay cũng như năm trước, vẫn là Hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu đôi câu, cho đến khi ánh nắng mặt trời trở nên độc hại đối với làn da của con người ông ấy mới kết thúc lời phát biểu.
Vài người mất kiên nhẫn đến nỗi dùng những gì có thể lót ở dưới đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, khoanh hai chân lại, chống cằm nhìn lên Hiệu trưởng đang phát biểu ở phía trên.
Hạ Túy thở dài, len lỏi qua đám người chuồn đi. Dù khí trời có lạnh đến đâu nhưng đứng trong đám đông nghẹt cứng thế này bản thân nàng cũng đổ không ít mồ hôi. Hạ Túy nhắn một tiếng cho Hi Phương liền nhanh chóng đi lên lớp.
“Khai mạc xong rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
Hạ Túy đi đến balo của nàng lấy ra một chiếc đệm trải ở dưới sàn, nhìn chiếc đệm mỏng manh đơn độc nằm ở bên dưới nàng mới cảm thấy bản thân đã quên thứ gì đó. Hạ Túy đưa tay vỗ trán một cái “bốc”.
“Các cậu có mang theo gối nằm không?” Chăn, đệm đều đem theo đầy đủ nhưng gối nằm nàng lại quên a, có ngốc không chứ.
“Cho cậu mượn này.”
Hạ Túy đưa tay nhận lấy, còn không quên nói tiếng cảm ơn.
Nàng vừa đặt lưng xuống liền thoải mái thở dài một tiếng, lăn qua lăn lại cuối cùng cũng ngủ mất. Ngủ một lần cho đến tận giờ cơm trưa Hạ Túy mới thức dậy, nói chính xác hơn là được người khác đánh thức. Nàng hỗ trợ các bạn nam trong lớp xuống lầu lấy thức ăn, không phải đột nhiên nàng lại siêng năng như vậy, chỉ là muốn làm cho bản thân tỉnh ngủ hơn một chút.
Lúc Hạ Túy tay xách nách mang đi lên cầu thang lại vô tình bắt gặp Tần Nhược Anh.
“Lấy buổi trưa cho lớp sao?” Tần Nhược Anh chủ động hỏi chuyện trước, dù sao nhìn mặt Hạ Túy cô cũng biết nàng vừa mới ngủ dậy, trông cũng chẳng muốn nói chuyện mấy.
“Vâng ạ.” Hạ Túy khi nói chuyện lại không khỏi nhíu chân mày. Thức ăn rất nặng, khẩu phần ăn của các nàng còn có canh, cầm nhiều túi chất lỏng thế này tay nàng cũng muốn gãy rồi.
Nhìn vẻ mặt của nàng Tần Nhược Anh cũng không nỡ bỏ đi, tiến tới cầm giúp nàng một bên, “Đi nhanh nào, đừng để các bạn đợi.”
Hạ Túy cảm kích nhìn Tần Nhược Anh. Cô dùng tay còn lại sờ sờ nàng một chút, ý bảo không có việc gì, sau đó cả hai mới tiến về phía lớp nàng.
Cả lớp vẫn còn ồn ào để xếp hàng nhận lấy thức ăn, nhưng không lâu sau liền im bặt.
Chính là tiếng giày cao gót quen thuộc, lớp trưởng xung phong đi ra cửa nhìn xem. Đến khi xác nhận được người bên ngoài hành lang là ai Trường Lưu mới hoảng hốt quay đầu lại nhắc nhở cả lớp: “Suỵtttt, trật tự, chính quyền tới.”
Nghe thấy hai chữ ‘chính quyền’ bọn họ cũng đã xác nhận được phần nào người bên ngoài chính là ai, ngay lập tức im miệng.
Cho đến khi Tần Nhược Anh bước đến cửa lớp, âm thanh ồn ào lúc nãy cũng đã bốc hơi vào không khí. Chỉ là cảnh tượng có chút kỳ lạ, hai hàng bọn họ xếp lúc nãy để nhận thức ăn hiện tại đã trở thành một đường đi thẳng tấp ở chính giữa để chào đón Tần Nhược Anh.
Hạ Túy kém chút nữa phụt cười, nàng đã tỉnh ngủ không ít a.
“Cô chỉ là mang thức ăn đến cho các em thôi, không có việc gì nên các em cứ thoải mái, cô sẽ đi ngay.”
Giây phút căng thẳng mới đây đã biến mất không còn, bọn họ liền thở phào một hơi, hai bờ vai cũng được thả lỏng.
Hạ Túy lúc này mới mang thức ăn vào, Trường Lưu thấy vậy liền đi tới nhận phần thức ăn ở bên tay của Tần Nhược Anh: “Cảm ơn cô ạ.”
“Ừm.”
Cho đến khi Hạ Túy quay đầu lại, cô đã đi mất, nàng nhìn một hồi lâu vị trí vừa nãy Tần Nhược Anh đã đứng.
“Này! Thất thần gì vậy? Lấy thức ăn đi.”
“À…ừ.” Bị Trường Lưu làm cho thức tỉnh, Hạ Túy nhanh chóng cầm lấy phần cơm của mình tiến đến bàn ăn.
“Mấy ngày thế này Đoàn trường có vẻ bận nhỉ.” Hi Phương thốt ra không phải là câu nghi vấn, mà là câu cảm thán. Hạ Túy vừa đặt phần cơm xuống liền hỏi cô, “Chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa, người tình của mày đấy, chỉ vừa mới bước đến cửa lớp đã vội vội vàng vàng đi mất, cũng không thèm nhìn mặt mày một cái.”
“Mày không thấy tình hình lúc nãy à? Nếu cô ấy cứ tiếp tục ở đây không khí sẽ ngột ngạt biết bao. ‘Người tình’ của tao chính là người biết suy nghĩ, cô ấy không phải là mày được không?”
Lại đến lúc các nàng xỉa xói lẫn nhau, Hi Phương tức giận buông đũa xuống: “Cái gì không phải là tao? Ý của mày tao là người không biết suy nghĩ à?”
Hạ Túy ung dung đổ canh ra bát, xem dáng vẻ tức giận của Hi Phương chính là chuyện nhỏ bé nhất trên đời, nàng nhún vai nói một câu gợi đòn: “Cái này là mày nói đấy nhé.”
“Mày…mày…” Hi Phương giận rung người, chỉ tay vào mặt Hạ Túy nửa ngày cũng không nói được một câu nguyên vẹn.
“Được rồi, sao các cậu cứ như chó với mèo vậy? Hoà thuận với nhau không phải tốt hơn sao?” Trường Lưu và Thục Tâm cầm phần cơm từ phía sau đi tới, xung quanh cũng đã bắt đầu chuyên tâm ăn uống, chỉ có các nàng là ầm ĩ cho đến bây giờ vẫn chưa động đũa.
“Nào, ăn cơm ăn cơm.” Thục Tâm đi tới ngồi bên cạnh Hi Phương, Trường Lưu ngồi bên cạnh Hạ Túy. Sau khi hai người này đến, các nàng cũng không còn ồn ào như chó với mèo như lúc nãy.
“Này, các cậu biết tin gì không, trường chúng ta vừa có giáo viên mới về đấy.” Trường Lưu là người khơi gợi chủ đề, chỉ cần nói đến những việc này thì cậu là người rõ hơn ai hết.
“Thật sao? Là nam hay nữ? Dạy môn gì? Còn trẻ không? Là thực tâm sinh sao?” Trường Lưu dứt lời, Hạ Túy và Thục Tâm nghe xong cũng chỉ để vào tai, không một lời bình phẩm, chỉ có Hi Phương là người phấn khích nhất trong chủ đề này.
“Là nam, dạy môn gì thì mình không rõ nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì vẫn còn trẻ a, trông chưa quá 30 tuổi, và thầy ấy không phải là thực tập sinh, mình nghe nói là giáo viên thỉnh giảng từ trường khác về.”
Hi Phương nghe xong liền nâng cằm suy tư: “Nếu là thỉnh giảng…có khả năng là môn Sử, Địa hoặc là Giáo dục công dân, không phải trường mình đang thiếu những giáo viên dạy môn này sao? Các cậu không biết đâu, cô Giáo dục công dân của chúng ta, dạy một lần chính là ba khối a, cực khổ biết bao.”
Trường Lưu nghe xong cũng cảm thấy đồng tình, gật đầu liên tục. Ngược lại cái miệng của Hạ Túy lại bắt đầu giật giật: “Hôm nay sao lại thông minh đột xuất thế?”
“Chứ thường ngày tao không có không thông minh sao?”
“Không phải.”
“Giỏi lắm con gái của mẹ, thỉnh thoảng cũng phải trả lời như vậy chứ, cố gắng phát…”
“Mày ngốc.”
“Hạ Túy!!!!!”
Sau khi giúp Hạ Túy mang thức ăn lên lớp Tần Nhược Anh liền trở lại văn phòng. Mở cánh cửa ra, gió từ bên ngoài lập tức ùa vào, Tần Nhược Anh xoa xoa cánh tay đi đóng cửa sổ lại, thời tiết này dù ở trong phòng kín nhưng cũng lạnh không khác gì ở ngoài a.
Trong phòng cũng chỉ có duy nhất một người đàn ông không một chút lung lay với khí lạnh của mùa xuân, anh ta đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần Nhược Anh. Cho đến khi cô cũng ngồi xuống đối diện anh ta mới dời tầm mắt, chỉ sợ nhìn thẳng sẽ quá lộ liễu, nhưng dù như vậy anh ta vẫn không biết rằng từ lúc cô bước vào đã bị ánh mắt nóng rực của anh ta làm cho vô cùng khó chịu.
“Nhược Anh, lâu rồi không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như vậy…”
“Ừm, cảm ơn, cậu cũng vậy.” Lâm Tân Trạch còn định nói thêm cái gì đó liền bị Tần Nhược Anh ngắt lời. Nghĩ đến ánh mắt không chút che giấu vừa nãy của anh ta cô vẫn còn cảm thấy chán ghét. Cô và anh ta đã gặp nhau vài ngày trước vậy mà hiện tại vẫn còn bắt chuyện bằng câu “Lâu rồi không gặp…” à? Có công nghiệp quá không vậy.
Lâm Tân Trạch là bạn học cũ của Tần Nhược Anh, khi cả hai vẫn còn học chung một lớp Lâm Tân Trạch đã thích thầm cô, nhưng năm đó Tần Nhược Anh lại không có một chút tâm tư nào đối với anh ta, về chuyện tình cảm cũng vậy, cô chỉ một mực tập trung vào việc học.
Nhưng theo đuổi lâu như vậy Lâm Tân Trạch cũng không cam lòng im lặng rời đi, anh ta vẫn muốn để lại chút gì đó, một lời tỏ tình cho thứ tình cảm ấp ủ bấy lâu nay của anh ta. Sau ngày nhận được kết quả thi tốt nghiệp, Lâm Tân Trạch liền tỏ tình Tần Nhược Anh, nhưng hôm đó cũng là sau một ngày ba mẹ của Tần Nhược Anh gặp tai nạn.
Sai người sai thời điểm.
Lâm Tân Trạch muốn thông báo cho Tần Nhược Anh anh ta đã đậu ngành Sư phạm, anh ta thi vào ngành này cũng là vì cô, anh ta muốn san sẻ niềm vui này với cô, nhưng thật không phải lúc.
Tần Nhược Anh từ chối cuộc hẹn của Lâm Tân Trạch.
Sau đó hai người cũng không còn gặp lại, cho đến ngày hôm nay…
“Cậu vẫn còn…”
“Nhược Anh, em chấm điểm lều trại cho các lớp hết chưa?” Bí thư Đoàn trường từ bên ngoài đi vào, vô tình cắt đứt câu hỏi của Lâm Tân Trạch muốn hỏi Tần Nhược Anh.
“Vẫn còn khối 10 ạ, hiện tại em đi ngay.” Có cơ hội Tần Nhược Anh liền kiếm cớ chạy trối chết.
“Được, làm nhanh xong nhanh.”
Tần Nhược Anh bước ra khỏi văn phòng, đi lên cầu thang, sau đó cũng không còn thấy bóng dáng.
“Tân Trạch, công tác có quen không?”
“Bình thường ạ, các em học sinh đều rất thân thiện, năng động, và năng lực cũng vô cùng tốt.” Quả thật tốt hơn nhiều so với trường anh ta đang dạy. Điểm thi đầu vào năm nay của trường các nàng có thể nói là gấp đôi của trường anh ta. Năm Hạ Túy thi tuyển sinh điểm đầu vào cũng chỉ lấy chưa tới 31 điểm, nhưng năm nay lại lên tận 37 điểm, có cần phải lên nhanh như vậy không chứ, điều đó chỉ chứng tỏ năm nay học sinh trội rất nhiều.
“Ừm, vậy thì tốt, tôi sợ các em ấy lại làm phiền cậu.”
“Làm sao có chuyện đó chứ, trường chúng ta thành tích tốt như vậy cũng là do các em ấy có tài…còn có…nhờ công lao của các thầy nữa.”
Được nâng lên tận chín tầng mây như vậy bí thư cũng cảm thấy nức mũi: “Haha quá khen rồi.”
Trường các nàng không phải là chưa từng có giáo viên thỉnh giảng, nhưng đây là lần đầu tiên có giáo viên thỉnh giảng trẻ như vậy, cũng không khỏi cảm thấy mới mẻ.
“Đây là lần đầu tiên cậu tham gia hội trại của trường chúng tôi đúng không? Nếu vậy…”
“À…không, em là cựu học sinh của trường ạ…Trước đây em cũng từng học nơi này.”
“Thật sao!? Vậy thì tốt quá, như vậy không phải lại càng quen thuộc hơn à?Haha.”
Bí thư…có vẻ hơi nhiệt tình rồi.
– ———–
Comeback✨