Chương 63 - Chương 63
Tần Minh Hạo không đưa Linh Vi về căn nhà mà cô đã thuê mà trực tiếp đưa cô về biệt thự của mình.
Anh bế cố lên phòng, đặt cô lên chiếc giường, cẩn thận tháo giày ra cho cô. Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh không mở đèn, nhưng ánh trăng huyền ảo đã giúp cô nhìn rất rõ ràng gương mặt xinh đẹp này.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trang điểm đậm như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc đồ hở hang.
Thật ra anh không kì thị, cũng không cảm thấy phản cảm gì, vì những cô gái mà anh từng gặp còn ăn mặc thiếu vải hơn cả cô.
Chỉ là cô xinh đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, anh không thể để cho những
người đàn ông khác dòm ngó đuợc. Chỉ có thể là anh, chỉ có anh mới được
nhìn ngắm cô mà thôi, cô mãi mãi phải thuộc về một mình Tần Minh Hạo
anh.
Anh vuốt ve mái tóc cô và nhẹ nhàng đặt đôi môi lên vết sẹo
trên trán cô. Anh không cảm thấy nó xấu xí một chút nào cả, ngược lại,
mỗi lần nhìn thấy nó anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng và tự trách.
Anh đã xem lại camera vào đêm hôm đó rồi, cô quả thật đã nhìn thấy cảnh
tượng dưới gầm gửi xe nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Nếu từ đầu
anh biết đó là kế hoạch của Đặng Tử San thì anh đã dứt khoát không nói
chuyện với cô ta dù chỉ một câu.
Chỉ đáng tiếc…
Đột nhiên, Linh ôm ôm lấy bàn tay anh, khiến anh vô tình chạm vào ngực của cô, cảm giác như có một dòng điện chạy qua cơ thể.
Anh vội vàng rút tay lại nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm vào bắp đùi trắng nõn nà của cô, nuốt nước bọt.
Có lẽ vì từ khi Linh Vi rời đi anh đã cấm dục khá lâu nên mới trở nên nhạy cảm như vậy. Nhưng sự thèm khát, rạo rực này chỉ xuất hiện khi anh nhìn thấy Kinh Vi thôi. Còn với những cô gái khác thì chẳng có phản ứng gì.
Cơ mà… cho dù có có ham muốn đến cỡ nào thì anh cũng không thể lợi dụng
một cô gái đang say rượu. Tuy anh chưa từng là chính nhân quân tử nhưng
anh không thể để để cô ghét mình được.
Tần Minh Hạo lập tức đức dậy, anh định đi vào phòng tắm tắm nước lạnh cho tỉnh táo lại thì… Linh Vi chợt ngồi dậy.
“A Hạo!”
A Hạo? Đã lâu rồi, anh chưa từng nghe cô gọi như vậy nữa.
Tần Minh Hạo siết chặt tay, anh cố nhẫn nhịn, không quay lại nhìn cô, anh sợ khi anh nhìn vào đôi mắt đó anh sẽ…
“A Hạo! Anh… có còn ghét em không? Anh thật sự yêu em sao?” Đây là những câu hỏi mà lúc tỉnh táo Linh Vi không hề dám hỏi. Vì cô sợ… không bản thân lại bị anh làm cho rung động thì sẽ rất dễ dẫn đến đau lòng một
lần nữa. Nhưng cô rất sợ, cô không còn dũng cảm để hứng chịu những tổn
thương nữa rồi.
Cô không muốn anh chỉ xem cô là nhất thời, chỉ đơn giản là muốn chơi đùa. Rồi cô vẫn sẽ có kết cục như Đặng Tử San chăng?
Anh đã từng nói anh rất yêu Đặng Tử San, yêu đến mức không nhìn lấy cô
một cái, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bị anh lạnh lùng đẩy vào ngục tối.
Nếu sau anh anh gặp một cô gái khác tốt hơn cô, anh sẽ yêu cô gái đó hơn cô. Vậy kết cục dành cho cô sẽ là gì?
“Cũng phải, em biết rõ mà, anh không hề yêu em như lời anh nói. Làm sao chỉ
trong mười lăm ngày ngắn ngủi mà anh có thể yêu em được chứ.” Gương mặt
cô ửng đỏ dưới ánh trăng, đôi mắt xa xăm hướng người đàn ông đang đưa
lunge về phía cô.
Anh nghiến chặt răng, anh vốn chỉ muốn đưa cô về đây để chăm sóc cho cô, vậy mà…
“Chết tiệt!”
Anh quay người lại, vội vàng bước những bước dài, sau đó…
“Ưm… A… Hạo…”
Sau đó đặt nụ hôn cháy bỏng của anh lên môi cô, gấp gáp đến mức cô không kịp thở.
“Hộc! Hộc! Hộc! A Hạo!”
Anh áp hai tay mình lên mặt cô, đặt trán mình lên trán cô: “Linh Vi, anh
yêu em! Đó là sự thật. Nếu em không tin thì thời gian có thể chứng minh
lời anh nói. Hơn nữa… Linh Vi, xin em hãy cảm nhận.” Anh nắm chặt tay
cô và đặt lên ngực trái của anh: “Tim anh đang loạn nhịp vì em, đôi mắt
anh chỉ có hình bóng của em, anh đã khắc ghi em trong tâm trí của mình.
Bây giờ, sau này, thậm chí là mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.”
Mặt Linh Vi ửng đỏ, không biết là vì rượu hay là vì Minh Hạo nhưng cô là
người hiểu bản thân mình hơn ai hết, cô vẫn còn yêu cô, yêu đến chết đi
sống lại vẫn không thể ngừng yêu.
Nhưng…
“Em có thật sự được phép yêu anh sao?” Cô lầm bầm rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên lên môi anh.
Nhưng đối với Tần Minh Hạo, đó là không đủ.
Anh đè cô xuống giường sau đó cởi bỏ lớp áo ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, sống động vô cùng.
“A Hạo?”
Mỗi lần cô gọi anh là A Hạo thì sự kiềm chế của anh như hoá hư không.
Anh vốn dĩ không còn kiểm soát được bản thân nữa, cơ thể rạo rực, đầu óc mụ mị, lẫn mùi hương trên cơ thể cô khiến anh như chìm vào mộng xuân, tự ý làm càng.
“Soạt.”
Tần Minh Hạo xé váy của Linh Vi ra, cơ thể cô thoát ẩn thoát hiện dưới sự mờ ảo của ánh trăng khiến anh càng thêm hưng phấn.
“Ư… A Hạo! Đừng… đừng bóp mạnh quá…”
“Anh xin lỗi, anh không thể kiềm chế thêm được nữa… anh muốn… ăn sạch
em… muốn… bắn vào bên trong em, muốn em… mãi mãi là của anh. Linh
Vi, anh yêu em!”
…
Trong lúc đó.
Từ khi bước ra khỏi quán bar, Kiều Doanh muốn bắt taxi trở về nhưng Kiều Tuấn cứ đi theo cô ấy suốt.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Kiều Doanh lạnh lùng nói, vốn dĩ đã không còn dịu dàng như hồi sáng.
“Cô vẫn còn tỉnh phết nhỉ? Nhưng giờ này khó bắt taxi lắm.” Không hiểu sao
Kiều Tuấn thấy mặt cô ấy ửng đỏ cũng hơi dễ thương. Chỉ là nghĩ lại cảnh lúc nãy cô ấy hung hăng như muốn đánh tên kia thì có chút rùng mình.
Mà cũng phải, một cô gái hư hỏng như cô ấy, nếu không biết tự bảo vệ bản thân thì đâu có tồn tại được đến bây giờ.
“Vậy thì sao? Anh định chở tôi về à?”
“Ý kiến không tồi mà!”
“Hừ! Tôi sợ sẽ làm bẩn xe anh mất.” Kiều Doanh vừa nói vừa rút trong người ra một điếu thuốc, châm lửa rất thuần thục.
“Cô hút thuốc bao nhiêu năm rồi?” Kiều Tuấn cau mày.
“Hả? À, tôi cũng không nhớ nữa, lần đầu tôi hút hình như là năm mười bảy
tuổi. Sao vậy? Muốn biết để ghét tôi một cách triệt để à?”
“Tôi… tôi chỉ tò mò thôi. Một cô gái như cô sao lại rơi vào tình cảnh này?”
“Anh đừng ở đó mà thương hại tôi. Bản thân tôi không cảm thấy mình đáng
thương thì đừng đến lượt người khác. Nếu anh đã ghét tôi, không thích
tôi thì xin anh tránh xa ra một chút. Nếu không đừng trách tôi không
khách sáo.” Kiều Doanh rít một hơi cay nồng rồi phả ra làn khói trắng mờ ảo, phía sau làn khói đó là một đôi mắt u buồn mà Kiều Tuấn chưa từng
thấy.
Anh ta tưởng cô ấy phóng túng và hèn hạ lắm chứ. Sao lại có đôi mắt bi thương như vậy được, cứ như là cô ấy xem thường cái thế giới này lắm vậy, xem thường mọi thứ xung quanh.
“Ồ, đúng vậy, tôi
không thích cô, cũng không giống những người đàn ông kia. Thậm chí tôi
còn ghét cay ghét đắng cô luôn cơ. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, còn
là bạn của Linh Vi, nên tôi cũng thể bỏ cô giữa đường được.” Kiều Tuấn
nhún vai.
“Vì anh ghét tôi… nên tôi… đột nhiên muốn nói cho
anh điều này, khiến anh càng ghét tôi hơn, ghê tởm tôi hơn. Chỉ như vậy
tôi mới không hi vọng nữa.” Kiều Doanh quăng điếu thuốc xuống đất rồi
dập tắt nó.
Sau đó cô ấy nở nụ cười, nhìn về phía anh bằng ánh mắt kìa lạ, miệng thì thầm nhưng anh có thể nghe rõ từng chữ mà cô thốt ra: “Tôi, từng, bị, cha, dượng, xâm, hại, tình, dục.”
Kiều Tuấn giật mình, đồng tử anh ta giãn ra, miệng mấp máy gì đó nhưng không thể nói thành lời.
“Sau khi mẹ tôi chết, tôi còn bị bán vào quán bar làm điếm ba năm. Nói thật
với anh là tôi bị “chơi” nát rồi. Ngay cả bản thân tôi còn chán ghét
mình thì anh… không có lí do gì phải thích tôi cả.” Kiều Doanh nói về điều này nhưng miệng lại cười tươi như hoa, cũng không biết phía sau nụ cười đó che giấu bao nhiêu nỗi bi thương, đau đớn thậm chí là những ám
ảnh hằn sâu vào kí ức.
Một cô gái xinh đẹp và mỏng manh như vậy,
làm sao có thể vượt qua tất cả trong khi Kiều Tuấn chỉ cần nghe thấy
thôi mà trái tim đã co thắt lại.
“Sao vậy? Cảm thấy hối hận vì đã
nói chuyện với tôi sao? Chậc! Phải rồi, chúng ta ở hai thế giới đối lập. Anh là bác sĩ.. còn tôi… chẳng khác nào một con điếm. Vì vậy… tôi
xin lỗi vì lúc trước đã cố tình tiếp cận anh, còn giờ… xin anh tránh
xa tôi ra.”
Một làn gió nhẹ chợt thổi qua làm mái tóc ngang vai
của Kiều Doanh phấp phới, ánh mắt hơi đỏ… dường như vẫn còn say rượu
nhưng cũng không say.
Đột nhiên, Kiều Tuấn ôm cô ấy vào lòng, anh
cũng không biết tại sao nhưng anh lại muốn ôm cô gái mỏng manh này, muốn bảo vệ cô khỏi thế giới tàn ác, giúp thoát nỗi cô độc và sự tổn thương
khắc sâu trong tâm hồn.
“Anh… anh sao vậy? Đã bảo là đừng thương hại tôi rồi mà.” Giọng Kiều Doanh có chút nghẹn ngào, muốn đẩy anh ta
ra nhưng lại không nỡ rời xa cái ôm ấm áp này, đây là làn đầu tiên cô ấy được cảm nhận sự bao bọc và che chở là thế nào.
“Suỵt! Đừng nói gì cả! Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi! Không cần phải kìm nén một cách khổ sở như vậy.”
“Anh… hức… sao anh… hức… lại như vậy chứ?” Kiều Doanh nức nở, cô ấy
cũng không biết đã bao lâu mình không khóc rồi. Cô ấy cứ tưởng là nước
mắt của cô ấy đã cạn từ lâu, không ngờ hôm nay… lại bùng nổ như vậy.