Chương 4
Đang đi về thì Lưu Khả Hy cảm giác như có người đang đi sau lưng mình.
Lúc ấy, con đường vắng hoe, đèn đường mờ ảo, cô càng sợ hãi, bước chân ngày một nhanh, rồi cô chạy, chạy mãi, chạy mãi, rồi đột nhiên có một lực nắm lấy cổ tay cô kéo vào góc tường. Cô hoảng hốt định la lên nhưng đã bị một bàn tay lớn bụm miệng lại.
Một giọng nói trầm ấm vang lên
“Suỵt”
Khi người đuổi theo cô đã mất dấu, hắn liền bỏ cuộc rời đi.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu là con gái, đi một mình đêm khuya thế này không sợ à”
“Bất đắc dĩ thôi nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé”
Dưới bóng đèn mờ ảo, cô cố gắng nhìn rõ bộ đồng phục mà người kia đang mặc xem cậu ấy học trường nào.
Cậu bạn kia thấy vậy cũng lịch sự giới thiệu:
“À, tớ là Diệp Hiểu Phong học trường X”
Khả Hy ngạc nhiên” Thật á, bảo sao đồng phục quen thế, tớ là Lưu Khả Hy lớp 10D2 cùng trường với cậu”
“Trùng hợp quá, tớ học lớp bên cạnh lớp cậu đây, 10D1”
Khả Hy cười cho có lệ
“Muộn rồi tớ về đây, tạm biệt cậu”
“Để tớ đưa cậu về, nhỡ đâu kẻ lúc nãy lại theo đuôi cậu nữa”
Khả Hy thấy cũng đúng nên cũng đồng ý
Vì chỉ mới quen vài phút, trên đường đi cả hai chẳng nói chuyện gì nhiều
*Đến trước nhà Khả Hy*
“Đến nhà tớ rồi, tớ vào nhé, cậu về cẩn thận”
“Um cậu vào đi”
Đi được vào bước thì Khả Hy quay lại hét to
“Này, bữa sau tớ mời cậu bữa cơm xem như cảm ơn cậu”
Diệp Hiểu Phong không thèm quay lại chỉ giơ tay ra hiệu cho cô biết rằng anh đã nghe, vào nhà đi.
Hôm sau đến lớp Lục Hàn Nghiên hỏi cô
“Hôm qua cậu đi học an toàn chứ?”
Cô ngập ngừng không biết có nên kể cho cậu ấy nghe chuyện đó không vì dù gì đối với cô cậu ấy chẳng thân mấy
“Um, tất nhiên là an toàn rồi, nếu không sao tớ lại ngồi đây được”
Lục Hàn Nghiên chỉ ậm ừ rồi thôi
Đến giờ ăn trưa Lưu Khả Hy cùng với Phạm Dao sang lớp 10D1 rủ Diệp Hiểu Phong đi ăn.
Trên đường đi Lưu Khả Hy đã kể hết mọi chuyện hôm qua cho Phạm Dao nghe. Sau đó cả ba người họ kết thân với nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Mà cảnh đó lại bị Lục Hàn Nghiên đi phía sau nhìn thấy.
Lúc đầu cậu chẳng mấy quan tâm, nhưng sau một hồi cậu lại cảm thấy càng ghét cái tên Diệp Hiểu Phong đó, cậu chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy nữa.
Sau buổi trưa ngày hôm đó là y như rằng cứ mỗi lần giải lao là Khả Hy lại cùng với Phạm Dao sang lớp 10D1. Tần suất họ đi cùng nhau ngày càng nhiều, đến nỗi mấy bạn lớp 10D1 chỉ cần thấy họ đứng ở cửa là đã biết tìm ai liền.
Lục Hàn Nghiên thấy vậy lại càng ghét cay ghét đắng Diệp Hiểu Phong hơn. Cậu không hiểu vì sao Khả Hy lại thích chơi với hắn hơn cậu, trong khi cậu ngồi cạnh cô ấy nhưng cô ấy lại chẳng trò chuyện với cậu nửa lời, mà cứ hễ chuông reo lại đi tìm tên Diệp Hiểu Phong kia.
Đến một hôm, Lục Hàn Nghiên không chịu nỗi nữa liền quay sang hỏi Khả Hy
“Này, bộ cậu với tên Diệp Hiểu Phong kia thân nhau lắm hả?”
Khả Hy trả lời với vẻ tự hào
“Thân chứ, thân như anh em chí cốt vậy”
Lục Hàn Nghiên nghe thấy thế thì lại càng bức bối thêm
“Thế tớ làm anh em chí cốt với cậu được không?”
Khả Hy tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại
“Gì cơ, cậu.. cậu muốn làm anh em chí cốt với tớ?”
Lúc này Lục Hàn Nghiên thấy mình hơi lố chỉ biết gật đầu nhẹ
Lưu Khả Hy liền hỏi lại
“Chẳng phải bữa đầu cậu còn bảo chẳng cần làm bạn với tớ sao?”
Lục Hàn Nghiên cảm thấy mình như tự vả rồi liền lên tiếng giải bày
“Thì hôm đấy tớ chỉ nói vui vậy thôi, ai bảo cậu nhớ đến giờ chứ”
Khả Hy đáp lại với vẻ trêu chọc
“Chứ không phải cậu thấy bổn cô nương đây quá xinh đẹp rồi đòi làm thân đấy chứ”
Lục Hàn Nghiên nghe xong liền nghĩ con người này làm sao có thể tự luyến đến mức như vậy chứ. Cậu thầm nghĩ bây giờ nói thẳng không được thì mình phải chơi chiến thuật.
“Thế thôi, vì bổn cô nương quá xinh đẹp nên tại hạ không có cửa, tại hạ xin cáo từ”
Lưu Khả Hy thấy thế liền vội nói
” Ấy ấy tớ đùa tí, hmmm cậu muốn chơi thân gì cũng được thôi nhưng tớ phải thông báo với hội đồng quản trị để xem xét sao đã”.Cô thầm nghĩ dù gì chơi thân với cậu ấy thì chắc chắc cậu ấy ít nhiều gì cũng sẽ chỉ bài cho cô, không chỉ một môn mà có thể là hàng chục môn, thật sự quá hời.
Lục Hàn Nghiên thầm nghĩ “Gì chứ, tên đó mà cũng được làm hội đồng quản trị á? Đợi tôi vào mà xem, tôi sẽ đá cậu ra khỏi cái chức đó ngay”.
Đêm hôm đó về nhà, cậu cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, chẳng biết tên đó làm gì mà Lưu Khả Hy lại thích thế cơ chứ. Đột nhiên cậu nghĩ lại, tại sao cậu lại phải bực tức với tên đó? Không lẽ…cậu thích Lưu Khả Hy? Nhưng dù là gì thù hiện giờ cậu rất ghét Diệp Hiểu Phong, cậu quyết tâm sẽ không để Lưu Khả Hy rơi vào tay hắn.