Chương 3
“Ở đây tớ có nhiều lắm, cậu muốn lấy hết không?”
“Cậu định mua chuộc tớ bằng túi kẹo gấu to đùng đấy hả? Cậu có ý đồ gì?”
“Không, không làm gì có hì hì, tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi”
“Cậu không nói thì thôi, tớ cũng chẳng cần làm bạn với cậu”
“Thực ra là..”
*Tiếng chuông reo*
“Thôi tớ về trước đây, bai cậu” Lưu Khả Hy nhanh chóng xách cặp chạy ra khỏi lớp
*Trên xe buýt*
Từ lúc chuyển chỗ đến giờ Lưu Khả Hy cảm thấy mặt Phạm Dao cứ tối sầm lại
“Này, cậu không sao chứ”
“Ớ.. hả.. không sao”
“Mà cậu làm quen được với cậu bạn cùng bàn gì đó chưa”
“Tớ chưa. Nhưng mà…” Phạm Dao ngập ngừng.
“Sao thế?”
“Lúc cuối giờ cậu với Lục Hàn Nghiên nói chuyện gì thế?”
“À.. lúc tớ lên gặp thầy Lâm, thầy bảo thành tích môn tiếng anh của tớ không tốt lắm, nên thầy bảo nhờ Lục Hàn Nghiên kèm cho, vì tiếng anh của cậu ấy giỏi lắm nên tớ mới xin lỗi cậu ấy chuyện lúc sáng để dễ mở lời hơn”
“Tớ nghe bạn học cũ của cậu ấy nói cậu ấy không chỉ bài cho ai đâu, nên chắc không chỉ cho cậu đâu hay tớ nhờ anh trai tớ kèm cho, tiếng anh của tớ cũng yếu lắm nên học cùng cậu luôn”
“Ò vậy cậu hỏi thử anh cậu đi”
Khả Hy nghĩ thầm: ” cậu ấy không chỉ bài cho ai hết á? Nhìn cũng đâu có giống kiểu người đó nhỉ”
Suy nghĩ một hồi thì về đến nhà
“Đến nhà rồi, tớ vào nhé, baiii”
“Baii”
*Mở cửa*
Căn nhà tối om, thì ra bố mẹ cô vẫn chưa về. Cô chán nản vơ đại một cái bánh sanwich ăn qua loa rồi lên lầu học bài
***********
*Tại Lục Gia*
“Lục Hàn Nghiên à, mau xuống nhà ăn tối nào”
Lục Hàn Nghiên vừa tắm xong chậm rãi bước xuống
“Nào, mau ăn cơm đi, hôm nay mẹ nấu món con thích đấy”
“Mẹ, bố đâu”
“Bố con bận lắm, chưa về ăn cơm được, ta ăn trước nhé”
“Vâng”
“Con trai mẹ hôm nay đi học thế nào, có chuyện gì muốn kể mẹ nghe không?”
“Không ạ”
Bà Khả Tú thở dài “Con đấy, sau này sẽ tiếp quản tập đoàn của bố con nên cố gắng mà học hành cho đàng hoàng. Đừng để bố con thấy con xếp hạng 2 không là bố con giận lắm đấy”
“Vâng “
Ngay từ nhỏ Lục Hàn Nghiên đã bị ông Lục Niệm ép buộc học hành, áp lực về thứ hạng, có lần Lục Hàn Nghiên không đứng hạng nhất ông liền đánh đập cậu đến khi nguôi ngoai mới thôi. Bà Khả Tú không dám chống lại, chỉ biết xót thương thay con trai. Từ lúc đó cậu luôn luôn đứng hạng nhất trong tất cả các cuộc thi, lớp học,.. và cũng dần thu mình lại với gia đình.
“Mẹ, con ăn xong rồi, con lên phòng”
“Um con, nhớ ngủ sớm đừng thức khuya học bài nhé”
“Vâng”
*Trong phòng*
Lục Hàn Nghiên ngắm viên kẹo gấu rồi cười tủm tỉm.
Đây là lần đầu cậu gặp Lưu Khả Hy nhưng lại có cảm giác gì đó rất thân thuộc. Cảm giác ấy làm cậu nhớ đến cô bé lúc nhỏ cậu gặp khi chỉ mới 5 tuổi.
Hôm đó là một ngày mưa, cậu đang chờ xe nhà đến đón. Bỗng có cô bé chạy lại đưa cho cậu cái ô, cậu chưa kịp phản ứng cô bé đã chạy mất. Hôm sau, cậu chờ cô bé để trả chiếc ô
“Trả cậu, tớ cảm ơn”
“Cậu ăn kẹo không?” Cô bé xoè tay ra với viên kẹo nằm trong lòng bàn tay
Lục Hàn Nghiên bóc kẹo ra ăn
“Ngon không?”
“Ngon, tớ thích lắm”
“Vậy ngày mai cậu đợi tớ, tớ mang kẹo cho cậu”
“Umm được”
Kể từ đó, chiều hôm nào cô bé cũng đợi Lục Hàn Nghiên để cho cậu viên kẹo gấu.
Mãi đến một ngày nọ, cậu bé đợi mãi mà chẳng thấy cô bé đâu. 1 hôm, 2 hôm, 3hôm sau vẫn không thấy cô bé, Lục Hàn Nghiên không còn chờ nữa và dần cũng quên đi cô bé cho đến khi gặp Lưu Khả Hy thì cảm giác ấy lại quay về.
Bình thường cậu cũng kiệm lời, rất ít khi nói chuyện với người khác nhưng đối với Lưu Khả Hy thì khác, cậu ấy là thứ gì đó rất đặc biệt.
**********
“Hôm qua tớ hỏi anh tớ rồi, anh tớ bảo để anh tớ kèm cho, tối nay cậu qua nhà tớ học nhé”
“Thật á, vậy giờ chắc tớ cũng khỏi cần làm bạn với Lục Hàn Nghiên rồi nhỉ, làm tớ hôm qua phải vắt óc suy nghĩ”
“Um, vậy tốt rồi”
*Tiếng chuông reo*
Lưu Khả Hy vào chỗ ngồi
“Hôm qua..” Lục Hàn Nghiên ấp úng
“Hả? Sao thế?”
Bạn học khác:” Khả Hy à, thầy Lâm bảo cậu lên văn phòng gặp thầy”
“Chờ đã, tớ bận chút” Khả Hy đứng dậy đi ngay
*Tiết học cuối*
“Hôm qua cậu định nói gì thế” Lục Hàn Nghiên tò mò hỏi Lưu Khả Hy
“Không có gì, tớ chỉ định nhờ cậu kèm tiếng anh cho tớ thôi. Nhưng cậu không thích chỉ bài người khác thì thôi vậy, với lại tớ cũng có người kèm cho rồi”
Lục Hàn Nghiên ngạc nhiên hỏi: ” Ai nói tớ không thích chỉ bài thế”
“Thì Phạm Dao bảo là nghe ngóng từ bạn cũng của cậu đấy”
“Nhưng cậu đã hỏi tớ đâu mà cậu biết tớ không thích chỉ bài, nhỡ đâu tớ chỉ cho cậu thì sao”
“Thế thì tốt quá, nhưng giờ tớ không cần nữa rồi”
“Um” Lục Hàn Nghiên tối sầm mặt lại
“Thôi tớ về đi học đây nhé”
“Cậu học buổi tối à?”
“Đúng rồi”
“Cậu đi cẩn thận”
“Um, baiii”