Chương 10: Ngài là... Huyết Ngục Vương!
Cùng lúc đó!
Trong đại sảnh câu lạc bộ hoàn toàn trống rỗng, hầu như tất cả khách khứa đã rời đi.
Nhưng trong một góc tối.
Bông Hồng Máu mặc một chiếc váy màu đỏ, lúc này, thân hình mê hoặc của cô ấy cúi gập một góc chín mươi độ.
Cô giữ động tác này đã 5 phút rồi.
Sự lo lắng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, những giọt mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán.
Tí tách!
Tí tách!
Mồ hôi chảy ròng ròng, lòng cô vừa hồi hộp vừa lo lắng
Nếu cảnh tượng này bị mọi người ở Giang Thành nhìn thấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên há hốc mồm, ai có thể nghĩ đến nữ hoàng của câu lạc bộ Thịnh Thế lúc này lại phải cúi đầu trước một chiếc ghế sô pha.
Đặc biệt đã cúi đầu liền năm phút rồi vẫn không dám đứng dậy.
“Cô chính là cô bé mười năm trước sao?”
Ngay khi Bông Hồng Máu đang vô cùng lo lắng, một giọng nói thờ ơ vang lên từ chiếc ghế sofa mờ ảo.
Chính là Lâm Phàm.
Anh ta nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, giống như một bóng ma hắc ám, nhìn chằm chằm vào Bông Hồng Máu trước mặt.
Nghe thấy lời này!
Cơ thể thanh tú của Bông Hồng Máu không khỏi run rẩy kịch liệt, sau đó đầu cô càng cúi thấp hơn, cung kính nói:
“Đúng vậy! Mười năm trước, là BOSS cứu tôi!”
Nói đến đây, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười gượng:
“Chỉ không ngờ rằng ngài lại là Huyết Ngục Vương!”
Huyết ngục!
Cái tên này có lẽ rất hiếm người được nghe thấy ở Giang Thành, nhưng trong thế giới bóng tối, đây chắc chắn là cái tên sẽ khiến tất cả các ông trùm phải khiếp sợ.
Khi Huyết Ngục ra tay, ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc được!
Tất cả các thế lực bị Huyết Ngục nhắm tới đều giống như những con cừu non chờ bị làm thịt, trong mười năm qua, hàng trăm thế lực quốc tế lớn nhỏ đều bị giết và tiêu diệt.
Đặc biệt là Huyết Ngục Vương!
Thần bí, đáng sợ, lớn mạnh và độc tài!
Hắn đã một tay điều khiển thế giới bóng tối toàn cầu trong mười năm, ngoại trừ những người đứng đầu cao nhất của Huyết Ngục, không ai nhìn thấy hắn, bởi vì tất cả kẻ thù nhìn thấy hắn… đều đã chết!
Nhưng Bông Hồng Máu biết rằng Huyết Ngục Vương hiện là BOSS mới của tập đoàn Hoàn Cầu!
Là Lâm Phàm…. ở ngay trước mặt!
“Huyết Ngục Vương sao?”
Lâm Phàm lẩm bẩm một câu, khóe miệng hiện lên một nụ cười thú vị.
Hắn đã không nghe thấy cái tên này trong ba năm.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Bông Hồng Máu, rồi nói một cách thờ ơ:
“Tôi không muốn người ngoài biết danh tính của mình! Cô hiểu chứ?”
Câu này khiến Bông Hồng Máu bất giác rùng mình, rồi nhanh chóng gật đầu:
“Thuộc hạ hiểu rồi! Xin ngài hãy yên tâm!”
Thấy vậy, Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Chỉ là ngay lúc này!
“Lâm Phàm!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, đám người Bạch Y hùng hổ bước ra từ trong phòng.
Lúc này, Lâm Phàm hướng về phía Bông Hồng Máu gật đầu.
Bông Hồng Máu biết ý chậm rãi lùi lại, lùi vào trong ánh sáng mờ ảo, rồi quay người rời đi.
Hả?
Bạch Y vừa đến gần, ánh mắt cô đã chú ý đến bóng người đỏ rực vừa rời đi.
Phản ứng đầu tiên là cảm giác bóng dáng màu đỏ rực đó dường như là Bông Hồng Máu.
Nhưng vừa rồi cô ấy hình như đã nhìn thấy Bông Hồng Máu hành lễ với Lâm Phàm?
Làm…Làm sao có thể!
“Không! Chắc là mình nhìn nhầm rồi!”
Bạch Y lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ ngớ ngẩn này trong đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, lo lắng hỏi:
“Lâm Phàm, nói thật cho em biết, tấm thẻ này rốt cục là từ đâu mà có?”
Vừa nói, Bạch Y vừa lắc tấm thẻ Đầu lâu đế vương trong tay.
Nghe thấy những lời này!
Lâm Phàm mới hiểu mục đích đến đây đám người Bạch Y.
Chỉ là, chưa kịp đợi hắn giải thích.
Ôn Thiến ở một bên đã nhảy ra nói:
“Lâm Phàm, anh phải nói thật! Tấm thẻ này không tầm thường, có phải anh lấy cắp không?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh lấy cắp, vậy thì anh đã gây ra đại họa! Không chỉ anh sẽ chết, mà Bạch Y cùng cả nhà họ Bạch cũng sẽ bị anh liên lụy đến nhà tan cửa nát!”
Ánh mắt Ôn Thiến dán chặt vào Lâm Phàm, đầy sự chán ghét và khinh thường.
Lấy cắp?
Nghe thấy hai chữ này, trong mắt Lâm Phàm hiện lên vẻ lạnh lùng, căn bản không thèm giải thích.
Hắn uể oải dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nhìn Ôn Thiến rồi nói:
“Là lấy cắp đấy, vậy thì sao!”
Cái gì!
Lời này vừa dứt, sắc mặt đám người Bạch Y đều biến thành màu đất.
Lại thật sự là lấy cắp sao?
cái này……
Bạch Y cảm thấy choáng váng, đây là thẻ Đầu lâu đế vương, tấm thẻ cấp cao nhất trong câu lạc bộ Thịnh Thế, thân phận tôn quý của người có nó, căn bản không thể tưởng tượng được.
Lâm Phàm lấy cắp tấm thẻ này, đúng là gây ra tội lớn động trời.
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh đổ xuống trán Bạch Y, cô hoàn toàn choáng váng.
Còn phía sau!
Các bạn học cũ khác cũng như kiến trong chảo nóng, vừa tức giận vừa bất an:
“Lâm Phàm, anh sao có thể làm như vậy! Cho dù là kẻ vô dụng, cũng không thể ăn cắp!”
“Đúng vậy! Cho dù là anh lấy cắp, thì lấy cái gì không được? Lại lấy tấm thẻ này? Không phải đang tìm cái chết sao?” “Tiêu rồi! Tiêu rồi! Nếu bị chủ nhân của tấm thẻ này phát hiện, vậy chúng ta cũng sẽ tiêu đời!”
“…”
Trên mặt mọi người đều tràn đầy lo lắng và bất an.
Ngược lại, Ôn Thiến thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Điều cô ta sợ nhất chính là tấm thẻ này thực sự thuộc về kẻ vô dụng Lâm Phàm.
Suy cho cùng, phế vật mà cô ta coi thường, khinh bỉ và ghét bỏ mà có lai lịch gây sốc thì cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Còn lấy cắp?
Hừ! Đúng là một tên ngu đang tìm cái chết!
Trong lòng Ôn Thiến đã chắc chắn, Lâm Phàm tiêu đời rồi.
“Bạch Y, mau ly hôn tên vô dụng này đi! Nếu hắn lấy cắp tấm thẻ này, nhất định sẽ liên lụy đến cậu!” Ôn Thiến lập tức khuyên nhủ Bạch Y.
ly hôn?
Nghe thấy hai tiếng này, thân thể mảnh dẻ của Bạch Y run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên tái nhợt.
“KHÔNG……”
Một lúc lâu sau, Bạch Y thất vọng nhìn Lâm Phàm, sau đó kiên quyết nói:
“Lâm Phàm là chồng của tôi! Cho dù anh ấy vô dụng, cho dù anh ấy gây họa! Thì vẫn là chồng của tôi! Tôi sẽ cùng anh ấy…..gánh vác!”
Cái gì!
Những lời này vừa nói ra, đám người Ôn Thiến không dám tin vào tai mình.
Còn Lâm Phàm lại bất ngờ, trong lòng có một tia ấm áp chảy qua.
Hắn không nhìn nhầm người!
Bạch Y vẫn là cô bé tốt bụng đã cho hắn màn thầu và khiến hắn tái sinh năm đó.
“Bạch Y, em thật sự không sợ anh làm liên lụy sao?” Lâm Phàm nhìn thẳng Bạch Y, nghiêm túc và trịnh trọng.
Chỉ là!
Nghe vậy, Bạch Y hoàn toàn phát điên, mọi lo lắng và thất vọng ùa vào trong lòng, tát hắn một cái thật mạnh.
Bốp!
Tát thẳng vào mặt Lâm Phàm.
Thân thể mảnh dẻ của cô ngã vào trong lòng Lâm Phàm, mũi cô cay cay, cô bật khóc:
“Khốn kiếp! Lâm Phàm, tên khốn kiếp! Anh là người đàn ông của em, là chồng của em! Làm sao em có thể sợ bị anh liên lụy chứ!”
“Anh sống thì em sống! Anh chết thì em sẽ chết! Tại sao anh lại không hiểu! Tại sao! Hu hu…”
Bạch Y nằm trên người Lâm Phàm, nước mắt không ngừng rơi xuống như những hạt ngọc vỡ tan.
Khóc đến đau lòng!
Tan nát trái tim!
Mặc dù Lâm Phàm hết lần này đến lần khác khiến cô thất vọng, khiến cô đau buồn nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.
Cô chỉ biết người đàn ông trước mặt chính là chồng cô!
Nhìn Bạch Y đang khóc không thành tiếng!
Lâm Phàm mỉm cười…
Lẽ ra hắn có thể tránh được cái tát vừa rồi, nhưng hắn đã không làm vậy.
Trong mắt hắn, đó là Bạch Y đang bộc lộ tình yêu.
Cô gái ngốc nghếch này biết hắn là kẻ vô dụng, đã gây ra tai họa khủng khiếp, nhưng cô vẫn sẵn sàng sống chết cùng hắn, vậy thì hắn còn gì mà không thể cho cô!
Lúc này!
Lâm Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Bạch Y, sau đó dịu dàng nói:
“Bạch Y, yên tâm, trên thế giới này không có ai có thể làm tổn thương em!”
“Ai… cũng không thể!!!”
Uỳnh!
Những lời này khiến thân thể mảnh dẻ của Bạch Y run lên, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lâm Phàm nói với cô những lời trìu mến như vậy, khiến cô càng khóc to hơn.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này!
Một tràng cười man rợ vang lên từ phía sau đám đông:
“Ha ha ha…tên vô dụng! Bây giờ mày nên lo lắng cho bản thân mình đi!”
Cái gì!
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía sau.
Đột nhiên nhìn thấy Lâm Quang Diệu dẫn đầu một đám người, hùng hùng hổ hổ nhanh chóng đi tới.
Khí thế hùng dũng, số lượng đông đảo!
Có đến hàng chục người!
Hai thanh niên dẫn đầu không ai khác chính là hai tên thiếu gia độc ác nhất Giang Thành, Từ Tử Hằng và Trương Thiên!
Uỳnh!
Cảnh này khiến cho gương mặt tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là khi nghĩ đến Lâm Phàm trước đó đã tông vào xe của hai tên thiếu gia độc ác này, trong lòng mọi người càng tràn ngập sợ hãi!
Tiêu rồi!
Lâm Phàm tiêu thật rồi!
Tất cả mọi người bất giác đều trốn đi vì sợ bị giận cá chém thớt.
Đôi mắt Lâm Quang Diệu thì nhìn chằm chằm Lâm Phàm với nụ cười nham hiểm đầy vẻ hả hê:
“Thiếu gia, chính là tên này! Chính là hắn tông vào xe của hai người! Còn ngồi kiêu ngạo ở đây, đúng là muốn chết!”
“Mau! Đánh hắn, đánh gãy tay chân hắn, khiến hắn trở thành một tên tàn phế!”
Lâm Quang Diệu nói, sự hưng phấn trên gương mặtcàng ngày càng mãnh liệt.
Không chỉ có hắn!
Ôn Thiến cũng vui vẻ không kém!
Cô ta không ngờ hai tên thiếu gia độc ác kia lại tới nhanh như vậy, nhìn khí thế hùng hổ, như hận không thể xé Lâm Phàm thành trăm mảnh!
Tiếng bước chân giống như tiếng chuông báo tử!
Khiến trái tim mọi người càng run rẩy hơn!
Còn Bạch Y đã ngừng khóc!
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch như tờ giấy, cô không bao giờ nghĩ rằng lớp trưởng của mình lại vô tình vô nghĩa, phản bội bọn họ như vậy.
“Lâm Phàm, đi mau! Đi mau đi!”
Bạch Y gấp đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, muốn đứng dậy kéo Lâm Phàm đi.
Tuy nhiên!
Lâm Phàm vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn vỗ vỗ bàn tay cô, khẽ mỉm cười:
“Yên tâm! Có anh ở đây!”
Cái gì!
Bạch Y sửng sốt, cô nhìn thấy Lâm Phàm lúc này trên mặt không hề lộ ra một tia sợ hãi hay bất an, ngược lại còn lộ ra một vẻ bá đạo và tự tin coi thường thiên hạ.
Biểu cảm này, thậm chí khiến tâm trạng bất an lo lắng của Bạch Y bình tĩnh lại.
Dường như người đàn ông này chính là bầu trời của cô và có thể giúp cô chống đỡ mọi việc.
Cái này……
Đến Bạch Y lúc này thậm chí cũng không dám tin, cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại:
“Bỏ đi! Anh ấy là chồng của mình. Nếu anh ấy không đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ ở bên anh ấy!”
Nghĩ đến đây!
Bạch Y thở phào nhẹ nhõm, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lâm Phàm, chờ đợi cơn giông bão kéo đến.
Soạt!
Và ngay lúc này!
Lâm Quang Diệu dẫn theo đám người Từ Tử Hằng đã đến gần trước mặt.
Nhìn thấy Lâm Phàm ngồi uể oải trên ghế sofa, trong lòng Lâm Quang Diệu sôi sục lửa giận.
Sau đó nói với đám người Từ Tử Hằng: “Thiếu gia! Anh nhìn dáng vẻ của tên tiểu tử này đi! Xử hắn, để xem hắn còn có thể tiếp tục khoe khoang như thế này không!”
Lời nói khắc nghiệt!
Lâm Quang Diệu đã không thể chờ đợi, muốn nghe tiếng kêu thảm của Lâm Phàm.
Còn Ôn Thiến, cũng như đã nhìn thấy cảnh khốn khổ của Lâm Phàm, nụ cười trên mặt không thể che giấu được.
Nhưng, cảnh tiếp theo!
Lại khiến cho nụ cười trên gương mặt Lâm Quang Diệu và Ôn Thiến đột nhiên cứng đờ!
Thụp!
Thụp!
Từ Tử Hằng vàTrương Thiên lại quỳ xuống trước mặt Lâm Phàm!