Chương 15: Dày vò
Hắn đưa ly rượu chạm môi cô:
“Lam Trà uống đi!”
Đặng Lam Trà nhắm mắt nuốt trọng xém chút nữa ho sặc.
“Có ngon không?”
Nhắm mắt uống đại làm sao mà Lam Trà biết mùi vị? Thấy cô không trả lời hắn hỏi tiếp:
“Em không sợ tôi bỏ thuốc kích thích vào à?”
Đặng Lam Trà không chút phòng bị: “Dĩ nhiên là không. Lần trước anh còn không có hứng thú?”
Nguyễn Phục Hưng cười lớn:
“Ai nói với em là tôi không hứng thú?”
Ánh mắt Lam Trà có hơi rũ:
“Chẳng phải lần trước anh cùng người khác triền miên sao?”
“Đúng là trước đây tôi không có hứng thú. Nhưng sau khi biết em là Đặng tiểu thư, còn là vị hôn thê của người khác. Tôi bắt đầu có hứng thú!”
Người đàn ông thích rất ngược, lúc cô yêu hắn thì hắn ta không ngó ngàn. Bây giờ thì lại muốn cô?
“Tôi thật không hiểu anh muốn gì?”
“Muốn có thứ mà người khác không có được.”
Đặng Lam Trà bắt đầu thấy hơi khó thở, cả người nóng ran. Bàn tay chóng lên chiếc đàn dương cầm làm tiếng đàn hỗn độn phát ra. Giống như cô lúc này, máu huyết không thông.
Nguyễn Phục Hưng áp lòng ngực ấm nóng lên lưng cô, tay ôm eo.
Đôi môi mỏng hôn lên cần cổ, mọi giác quan trong cơ thể cô dường như bật lên hết. Không thể nào khống chế hết tác dụng của thuốc.
“Lúc tên đó ôm cô, cô cũng thích lắm đúng không?”
Đặng Lam Trà lắc đầu, mồ hôi thấm ướt hết áo. Bây giờ cô nóng đến mức cam tâm tình nguyện để người khác dìm xuống nước.
Sau đó, Nguyễn Phục Hưng bỏ mặc cô vật lộn với tác dụng của thuốc.
Bởi vì cơ thể không được phóng thích, Đặng Lam Trà ngất lịm đi.
…
Đặng Lam Trà thấy cánh tay mình hơi tê, tỉnh lại mới biết cô gối đầu lên. Lam Trà kiệt sức lấy ngay đi nước lọc trên bàn mà uống.
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở bên cạnh mắt nhìn điện thoại nhưng vẫn biết được hành động của cô:
“Em lại không sợ bị bỏ thuốc sao?”
Cô ngước lên nhìn, trong đôi mắt lộ vẻ hoang mang.
“Chắc anh không tàn nhẫn đến vậy?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy bước về phía cô, bàn tay anh vuốt mái tóc rối của Lam Trà:
“Em tin tôi đến vậy sao?”
Cô không còn nhiều sức lực, cô thẳng thắn hỏi:
“Chuyện của anh em, anh thật sự muốn em phải làm sao?”
Đặng Lam Trà là công chúa nhỏ của nhà họ Đặng bị hắn đem ra trêu đùa như vậy sao không khóc cho được.
“Tôi muốn em làm cho tôi một chuyện.”
Nguyễn Phục Hưng kề sát vào tai Lam Trà mà nói. Đặng Lam Trà lắc đầu:
“Đặng Lam Trà, em biết tôi đang muốn có được mảnh đất đó. Lần đấu giá này, tôi muốn em giúp tôi?”
Sau đó Nguyễn Phục Hưng nâng cằm cô lên, phát video của anh cô. Đặng Lam Trà xem mà nước mắt không ngừng chảy ra. Người anh của cô sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
“Vậy Huyền Vũ giờ đang ở đâu?”, cô nghẹn giọng hỏi.
Nguyễn Phục Hưng cười nhếch môi: “Sao tôi phải nói cho em biết? Chuyện em nên làm là đưa cho tôi con số kia kìa!”
Nguyễn Phục Hưng trước khi đi còn nói:
“Tôi sẽ cho người đưa em về!”
…
Căn phòng sặc mùi thuốc lá và rượu không thể nào khiến hắn có cảm giác khá hơn. Nguyễn Phục Hưng nằm trên sofa, tay nâng ly rượu nhìn xuống cảnh biển bên dưới.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Mạc Thiên Di, em lấy gì đền cho tôi đây?”
Hình bóng cô vui đùa cùng hắn trên bãi cát đó, hình ảnh người con gái kéo tay hắn chạy. Hắn làm sao có thể quên nụ cười cùng gương mặt của Thiên Di.
Nếu không phải vì lấy thân che phát súng, giờ này hắn có thể ngồi nói chuyện với cô. Trên đời này làm gì có chuyện nếu như?
Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Hắn chậm rãi nói vừa nâng ly rượu lên uống cạn. Ngoài cửa người con gái mặc áo đầm đỏ hở vai bước vào, gương mặt thanh khiết sáng ngời, 3 vòng hoàn hảo đẫy đà. Cô gái xõa tóc bẽn lẽn đến ngồi cạnh hắn. Mùi nước hoa cũng rất giống như Mạc Thiên Di trước đây từng dùng.
Hắn nhìn cô khẽ cười rồi vuốt tóc, cô gái có chút run rẩy tựa vào vai hắn. Đầu ốc hắn có chút loạn, hắn đưa tay xoa xoa thái dương nhìn kỹ người trước mặt.
“Di?”
Không đợi cô gái trả lời, hắn nắm tay cô gái di chuyển xuống eo kéo cô vào lòng, giọng hơi khàn:
“Em có biết là anh rất nhớ em không?”
Hắn hôn lên môi cô, ngữ điệu có hơi mơ màng “Mạc Thiên Di, anh yêu em!”
Cô gái có hơi ngại đẩy hắn ra nhưng bị hắn kéo vào hắn hôn cô gái lần nữa, đầu lưỡi tiến vào bên trong. Hắn nhẹ nhàng hôn từng chút, từng chút, như đang vừa nhấm nháp, vừa trêu chọc. Đôi môi dần trượt xuống đến cằm, đến cổ rồi xương quai xanh.
Bàn tay kéo dây váy xuống, cơ thể trắng như bông dần lộ ra trước mắt hắn. Nụ cười của Mạc Thiên Di làm sao hắn quên.
Hai tay hắn xoa nắn bầu ngực căng tròn, từng chút, từng chút dùng đầu lưỡi trêu ghẹo.
Hắn ôm cô gái nhỏ ném lên giường triền miên không dứt.
…
Nắng của ngày mới tràn ngập trong căn phòng, làm Phục Hưng nheo mắt trở nhìn. Cánh tay hắn hơi tê, lúc này hắn mời ý thức được cò người nằm lên. Cô gái nhỏ bên cạnh nghe có tiếng động liền trở mình.
Cô ta ngồi dậy kéo chăn lên che cơ thể, giọng nhỏ nhẹ: “Hưng thiếu!”
Hắn thờ ờ: “Sinh viên?”, ngồi dậy quấn khăn rồi đi vào phòng tắm. Cô gái nhỏ mắt ngấn lệ “dạ” nhẹ.
Một lát sau hắn mặc âu phục đi ra, tóc còn hơi ướt. Hắn lấy ở tủ đầu giường một xấp tiền nhìn vào tấm ga trắng trên giường rồi ném cho cô.
“Bao nhiêu đây không đủ cứ nói tôi. Tiền học cô không cần phải lo. Càng không cần giả vờ ra vẻ yếu đuối. Nhìn phát chán.”
Cô gái cũng thành thật không uỷ khuất nữa, tay nhặt lấy tiền rồi vào thay đồ. Với cô mà nói, chỉ một cái ngàn vàng có thể đổi lại mấy năm không lo không nghĩ, cũng đáng.
Cô gái vừa bước ra khỏi phòng liền chạm mặt với Đặng Lam Trà. Đặng Lam Trà nghe trên người cô gái có mùi nước hoa của Phục Hưng, bỗng dưng tâm tình khó chịu. Cô đẩy cửa bước thẳng vào phòng như đi bắt ghen vậy.
“Tối qua anh cùng cô ta?”
“Ừm”
“Còn chưa đi sao?
Đặng Lam Trà không muốn tin nhưng vết đỏ trên cổ hắn đã cho thấy điều cô nghe được chính là sự thật. Hắn cùng người phụ nữ lúc nãy. Cô khó chịu, tay quyện thành nắm đấm, cả người run lên.
Thật ra Lam Trà muốn hỏi là vì sao hắn nhìn cô như vậy lại không cần mà còn khiến cô bị dày vò. Hắn nói hắn muốn cô lại có thể cùng người khác vui vẻ?
Cuối cùng vì đau lòng và tức giận chỉ có thể nói ra hai chữ: “Vì sao?”
Hắn đang ngồi ở sofa kiểm tra giá cổ phiếu, cô tuỳ ý xông vào còn tra hỏi hắn. Hắn ngẩng đầu cau mày khó chịu: “Đặng Lam Trà, tôi ở cùng phụ nữ phải báo cáo với em sao? Chi bằng em nói cho tôi biết tại sao tôi phải nói cho em nghe?”
Câu này khiến Đặng Lam Trà đóng băng tại chỗ. Hắn nói rất đúng rõ ràng cô không là gì của hắn. Hắn cùng ai thì có liên quan gì đến cô. Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy đau lòng. Như có ai bóp chặt tim cô đến nghẹt thở.
Đặng Lam Trà lau nước mắt quay lưng lại: “3 ngày sau em sẽ mang con số đến tìm anh. Mong rằng anh giữ lời hứa. Cũng mong rằng anh không làm gì quá đáng với ba và Quân.”
“Đặng Lam Trà, còn một điều tôi phải nhắc nhở em. Nếu như em có cử chỉ thân mật với vị hôn phu của mình. Tôi tin rằng, anh trai em sẽ phải trả cái giá rất đắt. Nghe rõ chưa?”
Đặng Lam Trà cười khẩy: “Cảm ơn đại thiếu gia nhắc nhở!”