Chương 14: Em đáng giá bao nhiêu?
Vậy thì đã sao?
“Nguyễn Phục Hưng, anh muốn gì?”, Đặng Lam Trà đoán chắc anh muốn nói về 5 giây kia.
Nguyễn Phục Hưng ở tầng cao nhất của toà nhà, tựa lưng vào ghế xoay nhìn xuống, giọng trầm nói rất chậm:
“Anh đã lỡ… cô…ta.”
“…”
“Woa… Em nghe có sợ không, Đặng Lam Trà?”
Trống ngực của cô đập liên hồi, tay cô run rẩy. Dù không là cô làm nhưng nghe mẹ cô nói, nghĩ đến tương lai, cô lại thấy run sợ. Nhà họ Đặng sẽ biến thành cái gì chứ?
“Anh có thể không nói?”
Nguyễn Phục Hưng nhàn nhạt cười: “Vậy để tôi xem thử tiểu thư nhà họ Đặng đáng giá bao nhiêu?”
“Được…”
…
Đặng Lam Trà lái xe về đến nhà, cảm thấy muốn ngủ ngay lập tức. Vì trước giờ áp lực đến từ công việc. Chưa bao giờ áp lực đến từ chuyện làm sai của người khác. Càng không nghĩ chuyện có liên quan đến mình, lại càng không nghĩ cô phải tự mình giải quyết.
Đặng Lam Trà vùi mình vào trong chăn, quần áo không thay, dép vứt lung tung. Không biết qua bao lâu, một bàn tay vừa dài vừa lạnh sờ vào trán đánh thức Lam Trà.
Cô muốn trở mình ngồi dậy thì bị ngăn lại: “Trà, em phát sốt rồi?”
“Đăng Quân, sao anh lại ở đây?”
“Ba em hẹn anh ăn cơm chiều. Sẵn mang giúp em túi xách bỏ quên trên xe anh. Nhưng anh tìm mãi không thấy.”
Cô ngồi dậy hỏi anh:
“Anh gặp ba chưa?”
“Chưa. Anh vừa vào nghe mẹ Lam nói em vẫn chưa thức nên anh lên xem sao. Ai ngờ em phát sốt.”
Đặng Lam Trà thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ông Đặng rất yêu con gái nhưng là phải theo ý của ông. Nếu ông biết tối hôm đó cô đi gặp Nguyễn Phục Hưng thì ông sẽ trách bà Lam dạy con không nghiêm. Mẹ mới vừa bị một cú sốc, bị thêm một lần nữa. Cộng thêm bệnh tim của mẹ, cô sợ. Cô nắm lấy tay của Đăng Quân:
“Em tìm được túi rồi do không cẩn thận bỏ quên ở nhà hàng. Một chút ba em có hỏi anh cứ nói ở trên xe của anh là được.”
“Vì sao? Ba đâu có khó tính. Hay em làm chuyện gì mờ ám?”
“Bây giờ anh có giúp hay không giúp?”
Hoàng Đăng Quân xoa đầu cô: “Với một điều kiện?”
“Anh nói!”, Đặng Lam Trà gật đầu.
“Anh muốn em hôn anh!”
Mặt cô như ai đó xịt keo. Hoàng Đăng Quân cười: “Hù doạ em một chút, em ngay ra đó làm gì? Mau xuống lầu ăn rồi đi bệnh viện với anh.”
“Không cần. Em ăn xong phải đến công ty một chuyến cho kịp deadline.”
“Bệnh còn làm?”
“Anh muốn chúng ta chiến tranh lạnh?”
Hoàng Đăng Quân đứng dậy thở dài: “Phải uống thuốc rồi mới đi!”
“Thành giao!”
Trên đời này, chắc chỉ có mình anh là sợ bị cô chiến tranh lạnh mà thôi.
Đặng Lam Trà do dự hồi lâu rồi hỏi: “Quân nếu nhà em bị phá sản hay gặp tiếng xấu, chúng ta vẫn kết hôn?”
Hoàng Đăng Quân cười khẩy:
“Có phải em sốt đến hỏng rồi không?”
“Trả lời em!”
“Nếu là ba anh, ông ấy sẽ bắt anh lấy người khác. Nhưng còn anh, sẽ không làm vậy.”
“…”
…
Quả đúng như lời Hoàng Quân hứa. Ông Đặng có hỏi gì Đăng Quân cũng gật đầu. Ăn xong bữa ăn, anh chở cô đến công ty. Anh vòng qua mở cửa xe cho Lam Trà, còn thuận tay ôm cô một cái.
“Đặng Lam Trà, cảm ơn em!”
Lam Trà nhíu mày: “?”
“Vì lần này em không đẩy anh ra nữa!”
Lúc trước, anh ôm cô, cô không né ra thì cũng tìm cách nói sang chuyện khác. Hôm nay do mải mê suy nghĩ đến khi ý thức được thì anh đã ôm xong rồi.
Một cảnh này thu vào tầm mắt của người đàn ông ngồi trên xe.
“Hưng thiếu, có cần tôi qua đó?”
“Không cần!”
Đến khi thấy chiếc xe màu đen kia đi xe, người trong xe bên này mới bước xuống nói với Lam Trà:
“Đặng tiểu thư, Hưng thiếu chờ cô đã lâu!”
Đặng Lam Trà không nhanh không chậm bước vào trong xe. Sau lần hôn ấy, mỗi khi nhìn thấy hắn cô lại nhớ đến, trái tim không khỏi đập rộn lên, hồi hộp đến khó thở.
“Đặng tiểu thư vừa hẹn hò về?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Không phải đó là anh em, lần trước có đến cùng em ở cổng biệt thự.”
“Anh? Mà ôm?”, Nguyễn Phục Hưng cười khẩy. Hắn không nói thêm chỉ bảo tài xế lái xe rời đi.
Trong xe không khí yên tĩnh đến nghẹt thở. Cô không biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu. Do dự một lúc, Đặng Lam Trà mới chịu mở miệng:
“Anh đã nghe?”
“Ừm. Tôi không những nghe mà con tiện tay xử lý giúp hắn. Nếu không em nghĩ giờ này hắn còn có thể ở nhà sao?”
Đặng Lam Trà tự trách, chuyện hiển nhiên như vậy hắn mới gọi cho cô. Nếu không cô đã không ở trên xe. Bớt nói lời vô nghĩa.
“Anh muốn gì?”
“Em gấp đến vậy à?”
Đặng Lam Trà gật đầu, hắn nắm bí mật lớn như vậy, chỉ cần một lời nói, cả thành phố sẽ không còn nhà họ Đặng nữa.
“Em gấp thì liên quan gì đến tôi?”
Nguyễn Phục Hưng sắc mặt không đổi, một nụ cười khẽ nhếch trên môi anh.
Xe chạy rất lâu mới đến nhà hàng nằm ở con đường rất khuất. Đặng Lam Trà không kiên nhẫn mà thở dài:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh muốn gì cứ nói thẳng?”
Nguyễn Phục Hưng xuống xe, còn không quên nói với cô: “Em còn đứng đó? Nói không chừng, tôi bực bội nói lời không hay?”
Đặng Lam Trà xuống xe ngay lập tức, cô không tưởng tượng được, trước đây cô có thể tình nguyện đòi làm tình nhân cho người đàn ông này. Hắn hù doạ một người như cô, hắn vui lắm sao?
Xe chạy đến bến cảng thì có chiếc du thuyền chờ sẵn. Sau 30 phút trên du thuyền, Đặng Lam Trà được dẫn đến khu nghỉ dưỡng.
Cảm giác bây giờ chỉ muốn nôn. Cô bị say sóng đến đi không vững nhưng người đàn ông trước mặt lại bước rất nhanh chẳng thèm để ý đến cô.
Hai người được chở trên xe điện vào bên trong khu nghỉ dưỡng, đi qua một khu vườn nhỏ, mùi hương của hoa cứ thoang thoảng dịu nhẹ. Nhưng vì Đặng Lam Trà còn dư âm của say sóng nên cô không cảm nhận được. Vào bên trong, phục vụ dẫn đường cho bọn họ. Đi vòng qua hồ bơi là đến nhà hàng. Tại đây một bàn đồ ăn được dọn sẵn, Đặng Lam Trà nói: “Tôi không đói!”
Hắn không thèm trả lời cô, cứ thế ngồi vào bàn ăn. Phục vụ trải khăn ăn lên đùi hắn, bày ra một đĩa bít tết 7 phần sống 3 phần chín.
Tay hắn thông thả cắt nhỏ miếng thịt bò cho vào miệng, sau đó lắc ly rượu vang nâng lên uống. Vẻ mặt hắn nhìn nghiêng rất đẹp, lúc uống rượu yết hầu nhấp nhô khiến người nhìn phải nuốt nước bọt. Hắn đúng là trời sinh động lòng người.
“Đứng đó là gì? Còn không mau đàn cho tôi nghe?”
Đặng Lam Trà bị phép “hồ yêu” của hắn mê hoặc quên mất chuyện đang bàn bạc, chậm rãi ngồi vào chiếc đàn dương cầm.
Ngón tay thon dài của Đặng Lam Trà lướt trên phím đàn, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài buông dài. Cô là tiểu thư nhà họ Đặng trong bộ dạng này khí chất 10 phần toát lên.
Lúc cô quay lại hắn đã đứng sau lưng cô lúc nào không hay.
Hắn nâng ly rượu trong tay bàn tay còn lại chầm chậm đặt lên vai cô:
“Đặng tiểu thư, chuyện anh của em làm, em tính toán xem nên lấy gì đổi lấy im lặng?”
Giọng Đặng Lam Trà hơi nghẹn, lần trước là tự nguyện hắn còn không muốn cô. Lần này là ép buộc, cô lấy gì đổi với hắn.
“Tiền?”
Nguyễn Phục Hưng cười cười, môi hắn kề sát vành tai cô mà hôn nhẹ. Lời nói êm như ru:
“Tôi không thiếu!”
Cô quay sang nhìn vào ánh mắt thâm sâu ấy.
Hắn lại uống một ngụm rượu, hơi thở ấm nóng lại lần nữa rơi vào tai cô.
“Tôi muốn ăn em, vị hôn thê của Hoàng đại thiếu gia!”