Chương 13: Người nhận cuộc gọi
“Chuyện tôi đã xử lý xong!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, sau đó một loạt hầu phòng đi vòng mang theo vài bộ âu phục, còn có cả thức ăn sáng.
Hầu phòng cúi đầu: “Hưng đại thiếu gia, quần áo và thức ăn được mang đến!”
Nguyễn Phục Hưng thức dậy vươn vai. Trên người của hắn chỉ quấn một chiếc khăn ở hạ thân.
Người hầu phòng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn. Hắn bước lại, nâng cằm cô lên:
“Ngươi thích không?”
Người hầu gật đầu rồi lắc đầu xấu hổ. Hắn cười khẩy kéo cô ta ngồi vào lòng mình. Người hầu nhìn trên cơ bụng còn có dấu vết của trận hoan ái, cô ta đỏ mặt.
“Cô là sinh viên?”
“Sao ngài biết?”
Hắn không trả lời mà thì thầm vào tai cô: “Ta muốn cô…”
Hắn cũng biết nơi này phụ nữ rất mẫn cảm. Vậy mà còn cố tình trêu chọc. Cô gái vùng ra khỏi người hắn.
“Xin ngài tự trọng!”
Hắn thoải mái ngã lưng ra sofa: “Haha. Cô nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ muốn hỏi cô xem bộ đồ nào hợp với ta thôi!”
Hoàng Ân ở bên cạnh cũng lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi chọn được rồi. Mau ra ngoài!”
Cô gái như thoát khỏi móng vuốt của sói, nhắm thẳng cửa mà chạy ra. Hoàng Ân vừa chọn bộ âu phục màu xám đưa cho hắn và nói:
“Mới sáng đã chọc con gái nhà lành. Ngài thay đổi rồi!”
Hắn nhận lấy bộ âu phục cười khẩy: “Người chậm hơn ta rồi đó! Mau đi tìm người yêu đi!”
“Chẳng phải ngài cướp hết rồi sao?”
“Ta sao? Làm gì có!”
“Chuyện ta kêu ngươi làm?”
“Lúc nãy tôi có báo là đã xử lý sạch sẽ. Ngài còn hỏi?”
“Ta là chủ hay ngươi là trợ lý?”
“Có gì khác sao? Ngài nhanh đi. Còn có cuộc hẹn!”
“Ta thật muốn thấy nét mặt của lão già đó trông như thế nào?
Hoàng Ân lắc đầu: “Tôi không tìm thấy ở ngài có điểm gì tốt?”
“Đừng công kích chủ nhân như vậy?”
Hoàng Ân nói luôn,: “Rồi ngài nói là còn không mau cút cho ta? Rồi mấy ngày sau lại gọi tôi quay về? Quá rõ rồi!”
“Ngươi?”
Đúng vậy, vì Hoàng Ân là anh em cùng cha khác mẹ với hắn. Hắn sao có thể vứt bỏ đứa em “trời đánh” còn sót lại cơ chứ?
Nhưng hai người bọn họ có chết cũng không nhận anh em.
“Đi thôi ngươi còn đứng đó?”
“Trước khi đi ngài nên xem cái này.”, Hoàng Ân đưa điện thoại cho anh xem đoạn ghi hình.
“Ta không ngờ một thư sinh vẻ ngoài nho nhã lúc tức giận còn có thể như vậy?”
…
Đặng lão gia tức giận, chỉ một cái hất tay khiến cho toàn bộ vật dụng trên đều rơi xuống sàn.
“Lão gia, đắt lắm đấy!”, lão quản gia quỵ xuống tiếc nuối.”
“Giờ phút này ngươi con nói chuyện này sao? Mau lôi thằng con trời đánh đó đến ngay cho ta!”
Lão quản gia chân run đi còn không vững vẫn cố gắng chạy thật nhanh gõ cửa phòng Lam Thanh.
Lão quản gia gõ mãi không thấy ai trả lời, đành lấy chìa khoá dự phòng mà xông vào.
“Người đâu, mau đưa thiếu gia đến viện! Nhanh lên!”
Bọn người hầu nháo nhào, đỡ lấy Lam Thanh lên tầng tượng. Ở đó trực thăng đợi sẵn, trực tiếp đem Lam Thanh đến bệnh viện.
Đặng Lam Trà và bà Lam nghe có tin dữ vội lái xe đến bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu sáng đèn.
Bên ngoài Đặng lão đi đi lại lại nhưng có một số việc cấp bách cần lão xử lý. Thư ký của lão sợ mà vẫn hỏi:
“Lão gia chuyện…”
“Hoãn hết tất cả cuộc hẹn lại cho ta. Dẹp hết cho ta.”
“Dạ”
Đặng Lam Trà và bà Lam vừa tới: “Lão gia, chuyện gì vậy?”
“Nó uống thuốc ngủ, đang súc ruột.”
“Sao nó lại nghĩ không thông vậy? Chẳng phải còn cách giải quyết sao?”
Đặng lão gia nhíu mày: “Câm miệng lại!”
Bà Lam ý thức được chuyện không nên nói, lấy tay che miệng nhìn xung quanh.
“Cẩn thận một chút!”
Vừa đúng lúc, Lam Thanh được đẩy ra. Đặng lão nôn nóng hỏi: “Con tôi sao rồi?”
Bác sĩ gật đầu: “Không sao. Tình hình đã ổn định!”
Đặng lão đuổi mọi người về, một mình ở lại chăm sóc cho Lam Thanh. Đến chiều, Lam Thanh mới tỉnh. Giọng nói yếu ớt gọi:
“Ba…”
Lam Thanh chảy nước mắt: “Ba, con hối hận rồi. Thật ra con rất yêu cô ấy… Là lỗi của cô ấy nhưng cô ấy lại trách con. Sau đó, con tức giận, cô ấy nằm đó, máu ra ở đầu, không còn thở… Lúc đó con không còn biết gì hết chạy về.”
Lam Thanh kích động nắm lấy cổ tay của lão Đặng: “Ba con phải ngồi tù đúng không ba? Vậy thà con đi chết còn hơn. Ba con sợ… Ba cứu con!”
“Im miệng.”
“Mày nghe tao nói, mày không có giết người. Tao cho người đến đó. Tất cả đều đã được xóa sạch. Mọi dấu vết không có. Có nghĩa là người nào đã giúp mày. Còn người nào thì tao chưa rõ. Nhưng tao nghĩ chắc là thằng Quân. Vì điện thoại mày gọi cho Lam Trà ở trong tay Quân. Để tao tìm nó hỏi rõ.”
“Vậy có nghĩa là con thoát rồi?”
“Nếu là Đăng Quân thì là người nhà rồi! Còn nếu…”
Lão Đặng xoay người đi ra ngoài: “Chuyện này không phải lo. Lo tịnh dưỡng cho tốt đi.”
Ra ngoài, lão Đặng bảo trợ lý mời Hoàng Đăng Quân đến nhà ăn cơm tối. Dĩ nhiên anh đồng ý ngay.
…
Vừa về đến nhà, bà Lam đã quỳ xuống cầu xin con gái:
“Đặng Lam Trà, mẹ biết con là người ăn ngay nói thẳng. Thấy chuyện bất bình không ngồi yên. Nhưng mẹ xin con. Xin con chỉ lần này thôi, giữ kín chuyện tối qua. Mẹ biết Lam Thanh sai, nhưng dù gì nó cũng là anh của con. Nó còn là danh dự của nhà chúng ta, mẹ làm sao ăn nói với ông bà bên ngoại, còn bên nội. Mẹ xin con. Dù con có nghe gì, làm gì xin con hãy để chuyện này xoá khỏi trí nhớ của con. Nếu không ta sẽ đi chết cho con xem…”
Bà Lam nói xong liền chạy về phía bếp lấy con dao. Đặng Lam Trà thương mẹ. Cô không đành lòng nhìn mẹ như vậy.
“Mẹ để con suy nghĩ được không? Mẹ bỏ dao xuống trước đi”
“Vậy mẹ chết cho con xem…”, bà Lam lấy con dao rạch ngang tay mình. Với bà mà nói, danh dự rất quan trọng. Nếu chuyện này vỡ lẻ ra liên lụy đến rất nhiều người.
“Mẹ! Con đồng ý! Mẹ mau bỏ xuống đi! Con xin mẹ…”
Bà Lam biết cô con gái của mình không đành lòng nên mới sử dụng phương thức này.
Đặng Lam Trà đỡ mẹ cô lên, sát trùng vết thương rồi căn dặn bà nằm nghỉ.
Bà Lam không yên tâm hỏi:
“Con định đi đâu?”
“Con đến công ty sắp xếp một số việc, xin nghỉ vài ngày ở nhà với mẹ.”
“Có thật?”
Đặng Lam Trà quả quyết: “Con đã hứa, sẽ giữ lời. Còn dặn dì ba lên với mẹ nha!”
“Được!”
Bà Lam nhắm mắt yên tĩnh. Lúc này, Đặng Lam Trà đi xuống nhà lấy túi xách vội lái xe ra ngoài. Cô phải tìm lại chiếc điện thoại của mình.
…
Đi đến tòa nhà cao tầng nằm ở quận sầm uất nhất thành phố, Lam Trà ngẩng ngước nhìn. Có thể ngồi ở vị trí cao nhất quả không dễ.
Cô vào sảnh gặp lễ tân: “Cho tôi gặp Phục Hưng!”
“Cô có hẹn trước?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Vui lòng báo tên tôi: Đặng Lam Trà”.
“Vui lòng ngồi ghế đợi!”
Lam Trà gật đầu ngồi ghế chờ ở sảnh đợi.
Nhân viên lễ tân nhấc điện thoại lên gọi mãi một lúc sau cầm túi xách mang ra đưa cho cô:
“Xin lỗi cô, chủ tịch đi họp. Trước khi đi có căn dặn cô đến thì mang cái này trả lại cho cô!”
Đặng Lam Trà nhận lấy túi xách mở ra xem một lượt cảm ơn rồi rời đi. Lúc lên xe cô mở nguồn điện thoại kiểm tra nhật ký cuộc gọi.
Quả thật có cuộc gọi nhỡ từ Lam Thanh. Và số giây nhận là 5. Không xong rồi, vậy là hắn biết mọi chuyện. Cô gấp gáp ấn số của hắn. Đầu dây bên kia không có phản hồi. Lúc này nội tâm cô giằng xé, cô không muốn thấy án mà không báo. Lam Trà nhắm mắt lại, nhớ đến hình ảnh của mẹ, tâm tình cô dần trở nên phức tạp.
Đặng Lam Trà ngồi ở trong xe gần 2 tiếng đồng hồ, thế giới quan trong cô hỗn độn. Cô không biết làm thế nào mới là đúng. Cuối cùng, cô bị gọi về với thực tại bởi tiếng chuông điện thoại. Đặng Lam Trà không nhanh không chậm ấn nghe:
“Đặng Lam Trà, nói tôi nghe xem em đáng giá bao nhiêu?”
“Anh muốn gì?”