Chương 12: Chuyện này không ai được biết
“Tiểu thư thật có phúc.”
“Hoàng thiếu gia nhà giàu lại còn đẹp trai. Quan tâm tiểu thư như vậy đúng là anh chồng quốc dân mà. Thích lắm cơ!”
Hoàng Đăng Quân cười thích thú. Anh chớm người qua định tháo dây an toàn cho cô thì bị cô từ chối.
“Em tự làm được!”
“Vừa rồi em có nghe họ nói gì không?”
“Không nghe.”
“Ờ”
Sau đó, anh còn định bế cô nhưng lại bị cô từ chối. Hoàng Đăng Quân xoa đầu cô rồi bảo:
“Chúc em ngủ ngon!”
Đặng Lam Trà gật đầu đi thẳng vào nhà. Một cái cũng không nhìn lại. Đối với cô, anh rõ ràng là anh trai. Hành động như vậy có hơi đi quá giới hạn rồi không?
“Tiểu thư mới về!”
Hai người hầu vừa rồi đi đến cúi chào, còn quỳ xuống cởi giày cho cô.
Đặng Lam Trà xua tay: “Không cần. Khuya rồi các người không đi ngủ, còn ở đây lắm lời?”
Người hầu hơi hoảng: “Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi cậu Lam Thanh có về là tiểu thư vừa về.”
“Được rồi. Tôi vào đây!”
“Dạ”
Đặng Lam Trà bước vào phòng khách, bên trong không bật đèn. Cô thay dép xong liền hỏi:
“Đèn trong nhà hư rồi sao?”
Không ai trả lời, Đặng Lam Trà bước đến sofa thì giật mình.
“Ba, mẹ, anh sao mọi người ngồi hết ở đây?”
Ông Đặng nghiêm giọng: “Trà, điện thoại con ở đâu?”
Đặng Lam Trà có hơi giật mình. Không lẽ chuyện xảy ra giữa cô và Phục Hưng cả nhà đều biết? Họ ở đây để tra hỏi sao? Cũng không đúng.
Đặng Lam Trà còn đang nghĩ thì bà Lam nói xen vào.
“Con vừa rồi có nghe điện thoại? Mẹ gọi cho con mấy cuộc đều thuê bao.”
Không muốn người nhà xen vào chuyện của cô và Phục Hưng, cô liền nói:
“Điện thoại con hết pin. Để quên trên xe của Quân rồi. Mai con đến gặp anh ấy lấy.”
Cô thấy không khí có vẻ hơi kỳ quặc liền bảo: “Quản gia sao không bật đèn?”
Đặng Lam Thanh nghe nói đến bật đèn lập tức ngồi xuống dùng hai tay ôm đầu:
“Không được bật đèn. Không được làm như vậy!”
Không gian trong nhà tối đến không nhìn thấy gì nhưng Đặng Lam Trà nghe ra được Lam Thanh đang hoảng sợ. Cô bước vội về phía anh:
“Anh? Xảy ra chuyện sao?”
Ông Đặng quát lớn: “Câm miệng lại cho ta, quản gia bật đèn lên đi!”
Đèn bật sáng, Lam Thanh càng thêm kích động. Ông Đặng đưa tay ra hiệu cho người hầu trong nhà tránh đi. Ở giữa phòng khách lớn, ông tiến lại bóp cổ con trai mình. Mặc kệ Lam Trà và bà Lam can ngăn.
“Ba xảy ra chuyện gì?”
“Đừng mà ông, có gì từ từ nói!”
Sau đó, Đặng Vĩ vung tay tát vào mặt Lam Thanh: “Thằng súc sinh.”
Bà Lam không hiểu, nửa đêm ông Đặng lại gọi bà dậy. Đặng Lam Trà càng không hiểu, ba trước giờ chưa bao giờ đánh anh cô. Vậy mà ngay thời điểm này vừa đánh vừa mắng, có phải vì cô không về cùng anh. Hay có ai báo cho ba biết được cô cùng Phục Hưng lên phòng khách sạn? Nên ba trách phạt?
“Ba chuyện này tại con?”
“Đặng Lam Trà, chuyện này liên quan gì đến con?”
Dĩ nhiên bà Lam luôn bênh vực con gái. Chuyện làm lão gia tức giận, bà Lam nhất định sẽ ra mặt:
“Lam Trà, chuyện gì? Lão gia từ từ nói. Ông bình tĩnh lại chút đi!”
Đặng lão gia ôm ngực của mình cố gắng hít thở. Sau đó ông lại tức giận quát:
“Con làm cái gì mà không canh chừng anh của con vậy? Để xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Anh? Xảy ra chuyện?”, Lam Thanh khó hiểu hỏi. Trước giờ anh cô làm việc cẩn thận sao có thể xảy ra chuyện được chứ?
Lam Thanh thở hổn hển, tâm tình kích động bật khóc, nhào lại ôm chân ông Đặng:
“Ba… Cứu con… Ba con không muốn chết.”
“Lão Đặng ơi là lão Đặng, ông nói gì tôi không hiểu?”, nửa đêm tỉnh giấc còn bị nghe mắng. Người khó ngủ như bà Lam sắp chịu hết nổi rồi.
“Ông mau nói đi!”
“Ba…Con xin lỗi. Tại cô ta. Tất cả là tại cô ta. Cô ta lên giường cùng thằng khác. Ngay cả con mà cô ta cũng dám lừa dối…”, Đặng Lam Thanh ánh mắt trở nên tàn ác, vẻ mặt khác lúc vừa rồi.
Ông Đặng lại vung tay: “Chát”
Đặng Lam Thanh ngã người về sau chảy máu miệng trong sự bàng hoàng của hai người phụ nữ.
“Ba là cô ta đáng chết!”
“Còn cố cãi? Đáng, mày cũng không nên làm vậy. Mày nên giày vò nó từ từ, thằng ngu!”
“Ông nói gì lão gia? Giết… người… gì lão gia?”
“Cái thằng trời đánh này…”
“Ba con lỡ tay thôi…”
Nghe đến đây bà Đặng xem như đã hiểu, danh tiếng của nhà họ Đặng còn cả dòng họ gia phả nhà bà nữa. Tính sao bây giờ?
Bà quay sang đánh mạnh vào Đặng Lam Thanh trách móc: “Đứa con ngu ngốc này. Là do ta không dạy dỗ tốt!”
“Ta nghĩ nó mất mẹ từ nhỏ nên cưng chiều nó như Lam Trà. Giờ thì hay rồi!”
Đặng Lam Trà nghe mà choáng váng ngang: “Anh, nói cho em biết có phải là Huyền Vũ?”
Đặng Lam Thanh gật đầu: “Anh chỉ lỡ tay… Sau đó… Anh không thấy cô ta cử động.”
Lam Trà lấy lại hơi thở bước nhanh đến phía Lam Thanh kéo tay anh đi.
“Anh, đi đầu thú đi. Chuyện này không phải đùa!”
“Ba…Con không muốn đi. Ba cứu con!”
Cả đời ông Đặng bôn ba thương trường. Có dùng chút thủ đoạn nhưng cũng không đến nỗi như vậy.
“Đúng là thằng con trời đánh mà! Mau cút đến đồn cảnh sát cho ta!”
Bà Lam nghe vậy ghì tay hai đứa con lại: “Không ai được đi hết. Đi rồi, còn cái nhà này thì sao? Không lẽ cả đời ta phải sống trong ô nhục? Trong chỉ trỏ của thiên hạ sao? Không được. Còn nhà ngoại của con nữa, Lam Trà! Dừng lại đi!”
Bà Lam quay qua ôm chân lão Đặng: “Lão gia, ông có cách mà đúng không?
Lão Đặng ngồi xuống xoa xoa thái dương.
“Chuyện này… không được nói ra ngoài. Còn mày mau cút về phòng tự suy ngẫm đi!”
Nói xong, lão Đặng lấy điện thoại ra gọi vào đầu dây bên kia:
“Cậu mau đi xử lý cho tôi…”