Chương 7 - Dừng ngoài cửa sổ
Sau khi đi vào khoang tân sinh, cảm nhận cánh cửa mỏng manh phía sau
lưng cuối cùng cũng đóng lại che khuất ánh mắt đang phủ khắp người như
những bàn tay, Lime thở ra một hơi từ trong cuống họng.
Lime giơ
tay vuốt vài lọn tóc đã hơi mướt mồ hôi. Tay còn lại xoa nhẹ lên đám
lông đen trông hơi bết trên cổ Shuck, cùng nó vào đại một phòng trống
rồi ngồi xuống.
Lime thừ người, xương cốt cậu như rã ra. Một cơn
lười biếng bí ẩn tràn qua, khiến cậu không thể không nằm bẹp trên ghế
như những con ma chết đuối.
Shuck nhảy chồm lên. Nó đè lên người Lime, tự tìm một tư thế kì quái để ghé lên trên bụng cậu.
” Đừng có cắn đấy. Mày mà đợp là tao vứt mày khỏi tàu. “
Shuck hầm hừ, móng chân nó cào sột soạt xuống mặt nệm tỏ vẻ đã biết.
Lime yên lặng nhìn cái trần tàu lốm đốm những vết mốc, suy nghĩ trong đầu cậu bắt đầu bay xa.
Lần trước cậu đã luôn trốn tránh suy nghĩ về Draco, như bản năng của việc
chống lại nguy hiểm. Nhưng hôm nay, sau khi gặp hắn lần nữa, sự sợ hại
tưởng như quen thuộc lại chẳng còn mãnh liệt và khiến cậu ám ảnh nữa.
Việc đó cho cậu có thêm thời gian và can đảm để nhìn thẳng vào người đàn anh Slytherin kia.
Hắn cao, nhưng hơi gầy, giống loài lan bạch hạc, tưởng như rất mỏng manh nhưng thực chất là loài kiêu ngạo và tao nhã nhất.
Cả người hắn đều có màu trắng muốt. Tóc bạch kim, da nhợt nhạt, mắt xám.
Giống một vết mực vô hình chấm lên trên trang giấy trắng, rồi tan dần ra những cạnh trang và rơi xuống đất như những giọt sáng.
Nghe nói những người có vẻ ngoài lung linh như vậy, đều đến từ Mặt trăng.
Bây giờ nhớ lại, Lime thấy câu nói ấy cũng đúng đấy. Hắn hình như được
nhuộm ra từ màu của cái vầng tròn vằng vặc đêm nào cũng xuất hiện giữa
ánh sao và mây trời mịt mù thật.
Và đêm nào cái vầng tròn vằng vặc bải hoải ấy cũng rơi vào trong đáy mắt cậu.
Giữ trong đầu cái màu mù mờ chơi vơi kia, ngực cậu phập phồng, rồi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới.
Lime tỉnh lại với cơn đau nhức tưng bừng ở thái dương.
Người cậu hơi lắc lư, và Lime để ý thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ đang thay
đổi. Cậu còn chẳng thể nhìn rõ quang cảnh bên ngoài, chỉ có thể nhận
thấy màu xanh mênh mang của lá cây và cỏ đang nhòe dần vì trôi vụt đi
khỏi tầm mắt với tốc độ cao.
Tàu đã chạy.
Lime ngồi ngẩn người một lúc lâu. Sau đó cậu đột nhiên để ý là con chó của mình không thấy đâu nữa.
Cậu đứng dậy, nhíu mày. Một nét buồn lo vô cớ đột nhiên xuất hiện lởn vởn bên thái dương.
LIme cho tay vào trong túi quần. Những ngón tay mảnh khảnh vảng vất những
vết thương do dùng dao để lại chạm đến mặt gỗ Thánh láng mịn trơn mát.
Lime dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào cây đũa phép. Có vẻ cậu đã định lấy nó
ra trong một khoảnh khắc, nhưng cuối cùng cậu lại không làm thế.
” Được rồi. ” Lime thầm thì. ” Mình sẽ đi tìm nó vậy. Mong nó chưa làm chuyện gì ngu ngốc. “
Cuối cùng, sau khi băng qua tận mấy toa tàu và ngó nghiêng vào khoang ngồi
của người khác, Lime đã tìm thấy Shuck ở gần toa F. Cái thân to oành của nó chắn ngang ngay trên lối đi, đồng tử giãn ra rất to. Nó đứng trên
bốn chân, bất động và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc tầm mắt chạm phải khung cảnh này, Lime thậm chí phải khựng lại tầm mấy
giây. Mặt mày cậu nhăn nhúm, rồi nhanh chóng lao lên túm lấy đám lông
trên cổ Shuck.
” Chúa lòng lành. ” Cậu rít lên. ” Mày bị cái quái gì vậy? “
Thấy nó không trả lời như thường lệ mà vẫn giữ nguyên tư thế đứng như trời
trồng, Lime khó hiểu. Cậu cảm thấy có gì đó đang diễn ra.
Thế rồi cậu ngồi thụp xuống, ôm lấy cổ nó rồi ghì chặt, cố gắng nhìn theo tầm
mắt của nó ra ngoài khung cửa sổ đang rung lên theo nhịp tàu hoả.
Lime nghe thấy tiếng cổ họng Shuck đột ngột vang lên âm thanh gầm gừ, rồi từ miệng nó, nước nhãi bắt đầu nhiễu ra ngoài.
Cậu trợn to mắt, sự trống rỗng ùa lên phía trên cổ họng của cậu.
Trong đầu cậu hiện lên tiêu đề của tờ báo cậu đã đọc trong thời gian nghỉ
ngơi ngắn ngủi sau bữa sáng và trước giờ học cùng Bumble một hai ngày
trước. Nó nói gì đó về việc Bộ trưởng Bộ pháp thuật gửi Giám ngục đến
trường Hogwarts.
Nếu Lime không nhầm, lúc đấy cậu còn thảnh thơi
uống một tách Taylors of Harrogate rồi tiện mồm chửi tên đứng đầu Bộ
Pháp thuật này một câu.
Thật quá tắc tránh và thiếu cẩn trọng.
Lime nghiến răng, cậu đã quá bất cẩn.
Theo dòng suy nghĩ của Lime, bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng đen.
Mặc dù đoàn tàu đã nhanh lắm rồi, cái thứ gầy đét tản ra mùi hôi thối và
lạnh lẽo kia còn bay nhanh hơn. Nó mặc một cái áo choàng rách rưới bẩn
thỉu, không có chân, cánh tay lộ ra bên ngoài khô quắt như cành cúi.
Dù cách một đoạn dài như thế, Lime vẫn có thể nhận ra u ám và sợ hãi đang từ từ bò dọc trong xương cốt mình.
Giám ngục bên ngoài có vẻ cũng đã nhận thấy Lime. Nó chậm chạp bay lại gần khung cửa sổ Lime đang đứng.
Mặt kính cũng bắt đầu đóng băng theo khoảng cách đang dần dần gần lại.
Lime thở dốc, và nhìn quanh.
Bên trái không có khoang tàu, còn bên phải mặc dù có khoang, nhưng không có học sinh ngồi bên trong.
Tốt lắm.
Tự nén lại mong muốn đứng dậy và bỏ chạy. Lime đóng đinh trên mặt đất, thì thầm với Shuck.
” Làm cho nhanh và gọn vào. “
Giám ngục dừng ngoài cửa sổ. Nó có vẻ lưỡng lự như đang kiêng kị cái gì đấy. Nhưng rồi nó vẫn chẳng cưỡng lại được miếng mồi thơm ngon là Lime mà
tiếp tục tiến đến.
Trong khoảnh khắc nó thò một góc áo choàng vào ô cửa sổ, Shuck há to miệng, mắt long sòng sọc, chuẩn bị gào thét. Tất
cả chỉ như một cái chớp mắt, thế nên lúc bị kéo cổ áo rồi giật mạnh về
sau đến mức khó thở, Lime vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái người có dáng vẻ mỏng manh như vừa bước từ mặt trăng xuống kia đang
đứng chắn trước người cậu. Tóc tai hơi rối, và khuôn mặt thì tái nhợt.
Hắn ta có một cái nhìn lạnh lẽo, sắc bén và tối tăm. Mặc dù chẳng kịp
nghe thấy bất cứ âm thanh đọc thần chú, nhưng Lime có thể thấy được ánh
sáng bàng bạc của phép gọi Thần Hộ mệnh nơi đầu đũa phép trên tay hắn.
Chập chờn và toả một loại âm vang dịu dàng.
Giám ngục gào thét lên một tiếng, không cam tâm mà bay ra ngoài.
Lime kinh ngạc há hốc mồm, tai như ù đi, mặc cho cái vị đàn anh kia đến trước mặt mình.
Đôi đồng tử xám nhạt kia đối diện với cậu, loáng thoáng mệt mỏi và dữ tợn.
” Thưa ngài đây, có vẻ ngài đây đã chán ghét cuộc sống nhàm chán nghèo
túng này đến nỗi ngài đây sẵn sàng hiến dâng mạng mình cho một miếng vải rách vừa tanh vừa hôi bằng cách đứng yên như một con quỷ khổng lồ không não và chẳng ư hử gì khi nó đến gần có phải không? Nếu ngài đây không
phiền, tôi đây có thể cho ngài toại nguyện, dưới cây đũa phép đẹp đẽ
này, bằng một cái, Bùa, cắt, bén, nhất!!! Ngài đây nghĩ sao? “
Draco rít lên. Mái tóc hắn rối tung, vương loạn xạ bên gò má đã có hơi người vì tức giận.
Trước lời chỉ trích của hắn, Lime chẳng thể phản bác được gì. Cậu há miệng
thở dốc, như thể định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng. Cứ lặp lại
vài lần cho đến khi Draco mất dần kiên nhẫn.
Hắn hít sâu mấy hơi, giơ tay vuốt tóc, cố gắng lấy lại bình tĩnh để không ném đứa nhóc gầy còm này qua bên ngoài cửa sổ.
Hắn hỏi bằng giọng gằn.
” Nếu tôi không có mặt ở đây, cậu định làm gì? “
” Em… ” Lime lúng túng, tầm mắt dịch xuống con chó đen đứng bên cạnh.
Draco nhìn theo, rồi cười khẩy. ” Cậu muốn bị trường đuổi học trước khi cậu
chạm được vào cái cổng trường hả? Rồi còng luôn tay vì giữ thứ không
sạch sẽ? Tôi đã nghĩ cậu thông minh hơn cơ đấy. “
Lime lí nhí nói. ” Em xin lỗi…chắc vậy… “
Draco quay người, rít lên trong họng. ” Chắc vậy? Vinh hạnh vì được nghe
tiếng xin lỗi được bật ra từ miệng của ngài ha. Quý hoá quá cơ đấy. Nếu
đã định che giấu cái gì thì hãy che giấu cho chót vào. Cậu định khiến
tôi ấn tượng bằng sự ngu xuẩn của cậu hả? Chúc mừng, cậu thành công đó.”
Sau khi hét vào mặt Lime, Draco trông có vẻ đã nguôi giận đôi chút. Hắn
liếc cậu bé năm nhất một cái rõ là rè bỉu trước khi quay người hất tung
vạt áo)choàng đen đẹp đẽ của mình vào mặt Lime rồi đi mất.
Đi
được một đoạn Draco mới nhận ra là thằng nhóc kia không đi theo mà vẫn
đứng đực ở chỗ cũ như vừa bị rút hết não. Hắn tsk một tiếng rõ to đầy
phiền chán rồi cao giọng quát.
” Còn không mau lại đây. “
Lime đực ra. Rồi lại cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu, kéo Shuck chạy chậm theo sau Draco.
Nhìn bóng lưng cao ráo của hắn, cậu bé mảnh khảnh này trộm sinh ra một ít ngưỡng mộ.
Draco đưa Lime đến một toa tàu khác, chẳng ư hử gì mà kéo cửa phòng đầu tiên
của khoang cái roạch. Có 3 học sinh ngồi bên trong, 2 nam 1 nữ. Họ đều
là những anh chị lớn cao ráo, mặc áo trùng đen có huy hiệu sư tử đỏ.
Nhìn thấy Draco đứng trước cửa, một anh lớn trong đấy lập tức đứng bật dậy, nhíu mày tức giận hỏi.
” Có ý gì đây Malfoy? “
” Cũng không có gì… ” Draco đứng dựa vào cửa, giọng điệu dài và phảng
phất nét chế nhạo. Tay hắn khoanh trước ngực, cười mỉa mai, trông đáng
đánh đến Lime đứng đằng sau cũng chẳng chịu được.
Trông gân xanh trên trán của đàn anh giật mạnh như kia là biết anh ta cáu đến độ nào.
Draco có vẻ rất vừa lòng vì chọc tức được anh chàng đối diện. Lúc này hắn ta
mới thu lại dáng vẻ bất cần. Khuôn mặt đanh lại, nói lành lạnh.
” Xung quanh đang có mấy thứ không sạch sẽ. Dầu gì thì mấy người cũng là
đám tăng động không thể ngồi yên. Biết đâu sẽ có đứa ngu xuẩn lên báo vì mất mạng khi đi linh tinh. “
Đàn anh nhướn mày có vẻ không hiểu, nhưng rồi anh ta nhớ đến thông báo về việc gửi Giám ngực. Mặt anh ta
cau có lại đầy nghiêm trọng. Anh ta rít ra từ kẽ răng.
” Cảm ơn… Malfoy. “
” Trông mặt anh có vẻ không nói thế đâu Percy Weasley. Hơn nữa ta cũng
không cần lời cảm ơn từ bọn tóc đỏ nghèo kiết xác. Nếu anh có đầu óc,
mặc dù ta nghi ngờ việc đó, thì khôn hồn đi mà báo cho đám người ngu
xuẩn vẫn chưa biết gì kia. Nhưng dầu gì thì… Ờ không có chi. “
Draco chế nhạo.
Châm chọc xong hắn mới mặt mày vui vẻ ra hiệu cho Lime rời đi.
Lúc chạy theo Draco Lime có nhân cơ hội ngoái đầu nhìn một cái. Cậu thấy
được người tên là Percy Weasley và hai người còn lại trong khoang tàu
hớt hải chạy ra ngoài.
Có lẽ họ đi thông báo..
Lime nghĩ.