Chương 58: Hôn lễ thế kỷ
Tiêu Dạ Tĩnh bế cô xuống xe rồi đi vào nhà, theo sau là phù dâu và phù rể cùng với vài người quay phim.
Anh đưa cô lên trên phòng, mở cửa ra. Căn phòng được trang trí rất nhiều bóng màu trắng và màu bạc, trên tường còn gắn chữ “Happy Wedding”. Anh đặt cô ngồi xuống giường.
” Em thích không?” Tiêu Dạ Tĩnh dịu dàng hỏi.
” Thích lắm, mấy cái này đều là anh trang trí hết sao?” Đường Tử Tranh cười tươi nói.
” Anh lên ý tưởng và cùng mọi người làm.”
Ngồi nghỉ ngơi một chút, anh và cô bắt đầu chụp hình. Sau khi chụp riêng lẻ thì mọi người cùng chụp chung một tấm.
Hôm nay mới chỉ là rước dâu thôi còn ngày mai mới chính thức diễn ra hôn lễ, vốn dĩ anh và cô muốn làm chung một ngày nhưng như vậy rất mệt nên Tiêu phu nhân bảo làm tách ra cũng được.
Buổi sáng rước dâu, buổi chiều thì làm một bữa cơm thân mật mời hai bên gia đình và bạn bè thân thiết lại ăn. Để cảm ơn cũng như phân công một số công việc cho buổi ngày mai.
****
Ngày quan trọng cuối cùng cũng đã đến.
Đại hôn lễ được tổ chức ở trung tâm tiệc cưới lớn nhất cả nước, quy mô sang trong hàng đầu.
Từ sáng sớm các phóng viên đã đứng đầy ngoài nơi diễn ra đám cưới. Vì tiệc cưới được tổ chức trong căn phòng lớn nên tiền sảnh trang trí thành chỗ cho mọi người chụp hình.
Quân Thần bố trí vệ sĩ, trông coi không cho phóng viên vào phòng tiệc tuy vậy phóng viên vẫn được chụp ảnh…Dù vậy Tiêu Dạ Tĩnh vẫn bảo người tặng phong bì đỏ cho họ, làm các phóng viên sướng rơn. Có tin nào hot hơn ông trùm kinh tế Yên Thành, người đứng đầu Tiêu gia cùng với tiểu thư Tập đoàn Đường thị kết hôn…
Hôn lễ vô cùng xa hoa và lãng mạn, lễ đường được trang trí rất nhiều hoa hồng tươi và hoa lavender được vận chuyển từ nước ngoài về, kết hợp với ánh đèn thủy tinh tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ. Tiêu Dạ Tĩnh đương nhiên trang trí theo sở thích của vợ yêu.
Khách mời chủ yếu là người thân hai bên gia đình và các đối tác của hai công ty.
Dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, Đường Tử Tranh cùng ba cô bạn phù dâu của mình đã xuất hiện. Quân Thần, Bevis và Cẩn Bách nhanh tay lên đón vợ của mình xuống ngồi. Đường Thiên chậm rãi đi đến Tử Tranh để dắt tay cô lên lễ đường.
Váy cưới trắng tinh khiết lướt trên nền kính, cô dâu y hệt một tiên nữ xinh đẹp động lòng người, tóc bới rối tự nhiên được cài chiếc vương miện kim cương lấp lánh, kèm theo đo là chiếc khăn voan trắng phủ đầu dài qua váy cưới, hình ảnh làm tất cả mọi người có mặt phải thổn thức.
Tiêu Dạ Tĩnh hôm nay mặc bộ vest trắng vóc dáng cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt sắc nét tuấn tú, đứng từ xa quan sát, vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày được thay bằng ánh mắt dịu dàng, môi mỏng tạo độ cong đẹp mắt.
Đây chính là cô dâu của anh, là bảo bối mà anh nâng niu…Sau này chỉ là của riêng anh…
Cô từng bước đi về phía anh, nhận tay cô từ Đường Thiên.
” Đây là cô con gái duy nhất của ta mong rằng con sẽ đối xử tốt với nó, nếu con không làm được, ta sẽ “chăm sóc” con tử tế.” Đường Thiên nói.
” Vâng, con biết rồi.” Tiêu Dạ Tĩnh đáp lại.
Giây phút nắm tay nhau tim hai người run lên, cả hai nhìn nhau mỉm cười. Trang nghiêm tuyên thệ, lễ cưới hôm nay được Quân lão gia làm chủ hôn.
” Hôm nay ta may mắn được giao cho trọng trách quan trọng làm chủ trì cho hôn lễ này, được kết hôn với người mình yêu là hạnh phúc nhất, đặc biệt là khi các con đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.” Quân lão gia điềm đạm nói.
” Ta chúc các con bách niên giai lão, 3 kiếp hạnh phúc bên nhau.”
” Tiêu Dạ Tĩnh con có đồng ý lấy Đường Tử Tranh làm vợ, sẽ yêu thương, chăm sóc cô ấy cả đời hay không?” Quân lão gia hỏi Tiêu Dạ Tĩnh.
” Con đồng ý.” Tiêu Dạ Tĩnh nói.
” Đường Tử Tranh con có giống Tiêu Dạ Tĩnh không? Có muốn cùng cậu ấy trải qua những năm tháng của cuộc đời này, ở bên cậu ấy 3 kiếp, kết tóc hẹn ước tam sinh?”
” Con cũng mong ước được ở bên anh ấy, không chỉ 3 kiếp mà là đời đời kiếp kiếp.” Đường Tử Tranh nói, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc đến tột cùng.
” Bây giờ hai con hãy trao nhẫn cho nhau.”
Cẩn Bách cầm lên một chiếc hộp có đựng hai chiếc nhẫn. Tiêu Dạ Tĩnh lấy một chiếc rồi đeo lên ngón áp út của Đường Tử Tranh.
Tiêu Dạ Tĩnh đeo xong thì Đường Tử Tranh cầm nhẫn lên, cũng đeo vào ngón áp út của Tiêu Dạ Tĩnh.
Trao nhẫn cưới xong, mọi người ở dưới vừa cảm động vừa vui mừng tiếng vỗ tay chúc phúc vang dội…
Màn cuối cùng kết thúc nghi lễ là trao nhau một nụ hôn…Lúc này đôi mắt của Đường Tử Tranh đã nhòe nước mắt…Cô cảm thấy quá hạnh phúc, được gặp anh, được anh yêu thương, được kết hôn với anh là những điều mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới nhưng bây giờ mọi thứ đều là sự thật…Tiêu Dạ Tĩnh chậm rãi đi đến trước mặt cô, xúc động lau nước mắt cho vợ. Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và đáp môi mình lên môi cô. Họ hôn nhau thật nhẹ nhàng, say đắm, mặc cho dưới sân khấu là tiếng vỗ tay như sấm nổ, kết thúc nụ hôn nồng nàng Tiêu Dạ Tĩnh vẫn ôm lấy khuôn mặt vợ, trán kề trán, nhu tình nói những lời yêu…
” Vợ ơi! Anh yêu em.”
Đường Tử Tranh kiễng chân ôm lấy cổ anh, giọng nghẹn ngào nhưng miệng nở nụ cười tươi đẹp hơn bao giờ hết…
” Chồng à, em cũng yêu anh.”
Anh ôm chặt cô vợ nhỏ của mình vào lòng không một kẽ hở, hôn lên trán cô, che đi vành mắt hơi ửng đỏ, khuôn mặt đầy xúc động…
Dưới lễ đường Cẩn Ngọc Vân cũng sụt sùi nước mắt khi chứng kiến con gái bà tìm được hạnh phúc…Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, cùng cái vỗ nhè nhẹ lên vai bà…
” Bảo bối của chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Cẩn Ngọc Vân quay sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn.
” Ừ, Dạ Tĩnh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé.”
Bây giờ là tới cảnh mọi người mong chờ nhất, tung hoa cưới. Ai cũng tranh nhau lên sân khấu xếp hàng, khi bó hoa tung lên mọi người tranh nhau lấy nhưng bó hóa cưới lại rơi vào tay của Quân Thần và Lan Khuynh. 2 người cầm bó hoa nhìn nhau cười, mọi người xung quanh vỗ tay nhiệt liệt.
” Haha, lại sắp được ăn cưới rồi…”
” Mong chờ quá đi…”
Sau khi kết thúc mọi nghi lễ, cô thay sang một bộ lễ phục khác để tiện di chuyển, cùng với anh đi uống rượu với mọi người.
****
Sau một buổi sáng tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ nhưng cũng mệt không kém, Đường Tử Tranh nằm lì trên giường. Tiêu Dạ Tĩnh vừa tắm xong cũng leo lên giường ôm cô vào lòng.
” Tuy chúng ta đã kết hôn nhưng em vẫn còn nợ anh một thứ.” Tiêu Dạ Tĩnh thì thầm vào tai cô.
” Hả, là thứ gì?” Đường Tử Tranh cau mày hỏi.
” Đêm động phòng hoa chúc.” Tiêu Dạ Tĩnh nói.
” Ơ?” Đường Tử Tranh ngớ người.
Vậy là một đêm không ngủ của Đường Tử Tranh bắt đầu, con sói mấy nay cuối cùng cũng được giải thoát.