Chương 903 - Về sau (19)
Đợi khoảng hai phút, xe Lục Cẩn Niên cũng dừng ở bên cạnh xe của anh, cửa xe mở ra, Kiều An Hảo từ bên trong bước xuống.
Hứa Gia Mộc cũng xuống xe, đi tới, ôm Tiểu Niên Cao từ trên ghế trẻ em xuống: “Nhớ chú không?”
“Nhớ.” Giọng Tiểu Niên Cao non nớt tức giận trả lời một câu, sau đó nắm trong
tay một viên kẹo mang từ nhà trẻ về đưa cho Hứa Gia Mộc: “Chú ơi cho chú ăn.”
Viên kẹo đã bị bóc giấy gói, Tiểu Niên Cao không biết cầm bao lâu, phía trên dính một ít bụi.
Lúc cậu bé đưa tới trước mặt Hứa Gia Mộc, không có chút do dự và ghét bỏ nào, trực tiếp mở miệng ra ngậm vào trong miệng.
“Anh Gia Mộc, kẹo này rất bẩn, Tiểu Niên Cao nghịc trên đường về, nói thế
nào cũng không đưa.” Kiều An Hảo ở một bên không nhịn được lên tiếng
nhắc nhở một câu.
“Không sao, không chết người được.” Hứa Gia Mộc chẳng hề để ý trả lời một câu, sau đó trêu đùa Tiểu Niên Cao trong ngực.
Lục Cẩn Niên không xuống xe, cách cửa sổ xe, nói về phía ngoài chỗ Hứa Gia
Mộc, nhẹ giọng mở miệng: “Gia Mộc, thứ tư tuần sau phòng truyền thông có một bữa tiệc, em đi qua đấy một chuyến đi.”
“Anh ở đấy không
phải được rồi sao? Em đi làm gì.” Toàn bộ lực chú ý trên đường đi của
Hứa Gia Mộc đều dừng lại trên người của Tiểu Niên Cao.
“Bữa tiệc đó rất lớn, rất nhiều thiên kim nhà danh giá cũng sẽ tới đây, ngộ nhỡ có người thích hợp.” Kiều An Hảo bổ sung.
“A. . . . . .” Hứa Gia Mộc khẽ cười một cái: “Em không phải đi xem mắt, hai người đừng lãng phí tâm tư nữa.”
“Thật ra anh đang tìm một người, em với anh của anh khẳng định không để anh
phí tâm tư đâu.” Kiều An Hảo vươn tay, nhận lấy Tiểu Niên Cao từ trong
ngực Hứa Gia Mộc: “Anh cũng ba mươi mốt tuổi rồi, vẫn một mình như thế,
cũng không giống lời nói, vả lại, nếu anh đã có người trong lòng, trực
tiếp cưới không phải là được rồi sao, chẳng lẽ muốn anh của anh lấy danh nghĩa của công ty Hứa thị kết thông gia sao?”
Người trong lòng. . . . . . ánh mắt Hứa Gia Mộc hơi ảm đạm, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười, quẳng lại một câu “Đến lúc đó rồi hãy nói” , mở cửa xe ngồi xuống, quay cửa sổ xe xuống, quay về phía Tiểu Niên Tao nói một câu “Bái bai”, rồi
chuyển tay lái, vào biệt thự của mình.
Hứa Gia Mộc đổi giày, đi thẳng lên tầng hai, nằm ở trên giường chưa đầy hai phút, tiếng chuông cửa vang lên.
Hứa Gia Mộc cho là Kiều An Hảo sang nhà dặn dò mình phải tham gia bữa tiệc
đó, cho nên phớt lờ đi, trực tiếp kéo chăn chùm qua đầu, tiếp tục nhắm
hai mắt lại, kết quả chuông cửa tầng dưới vẫn không ngừng vang lên, Hứa
Gia Mộc không nhịn được nhổ một bãi nước miếng bực tức, rồi lật người
xuống giường, đi xuống lầu.
“Kiều An Hảo, em đủ chưa?” Hứa Gia
Mộc vừa hỏi, vừa kéo cửa ra, lại nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tống
Tương Tư, ánh mắt của anh trong nháy mắt đờ đẫn, dừng một giây đồng hồ,
Hứa Gia Mộc mới mở miệng, âm thanh rất hờ hững: “Cô tới đây làm cái gì?”
Sắc mặt của Tống Tương Tư rất yếu ớt, đáy mắt mang theo vài phần hốt hoảng, giống như là đang sợ cái gì, cô dường như hoàn toàn nghe không hiểu ý
tứ xa cách trong lời nói của anh, vươn tay vội vàng nắm ống tay áo của
anh: “Ngài Hứa, xin hãy giúp đỡ tôi được không?”
Trong trí nhớ
của Hứa Gia Mộc, đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy Tống Tương Tư
hoảng hốt lo sợ như thế, ấn đường anh nhẹ cau lại, một giây kế tiếp mở
cửa ra, để lại một câu “Vào nói đi”, rồi dẫn đầu xoay người, đi vào phía bên trong nhà.
Tống Tương Tư không hề dừng lại một chút nào đi vào theo.
Vào đến phòng khách, Hứa Gia Mộc cũng chẳng buồn nhìn Tống Tương Tư đang đi đằng sau, nhưng lại chỉ vào một cái ghế sa lon, ý bảo cô ngồi, rồi đi
thẳng đến máy đun nước trước, lấy một chén nước.