Chương 902 - Về sau (18)
Hứa Gia Mộc không nói tiếng nào.
Người đại diện của Tống Tương Tư dừng lại một chút, đóng cửa.
Lúc này Hứa Gia Mộc mới lui về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế, bên tai
của anh vang lên những lời Tống Tương Tư đã nói vừa nãy.
“Ba năm
trước, tôi đã không còn là gì của anh, anh cũng không là gì của tôi nữa, giữa chúng ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, tiền trao cháo múc, không thiếu nợ nhau.”
“Nếu không thì làm sao tôi có thể bỏ đi đứa con của anh. . . . . .”
Hứa Gia Mộc nghĩ đi nghĩ lại, nhếch môi khẽ cười.
Tôi không là gì của anh, anh cũng không là gì của tôi nữa….. Thì ra bấy lâu nay, cô ấy đều nghĩ như vậy.
Hứa Gia Mộc. . . . . . Xin hỏi anh, bây giờ có thể hết hy vong chưa?
Người phụ nữ đó, cho tới bây giờ cũng không yêu anh.
Người phụ nữ đó, vẫn muốn cứ như thế mà rời xa anh.
Thật ra những thứ này, trong lòng anh đều biết, nhưng anh hết lần này tới lần khác trong lòng vẫn mong đợi, kết quả thế nào?
Kết quả, bị người ta giẫm đạp đến nỗi tự ái cũng không còn.
Tống Tương Tư từ Câu Lạc Bộ Kinh Thành rời đi, về thẳng phòng trọ.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, tâm tư hỗn loạn vô cùng.
Cô biết, cuối cùng cô vẫn bị Hứa Gia Mộc ảnh hưởng.
Nhưng dù có bị ảnh hưởng thế nào, trong lòng cô rõ ràng, cả đời này cô và Hứa Gia Mộc cũng không thể nào tiếp tục nữa .
Cô đã không còn là Tống Tương Tư của mười một năm trước nữa, tuổi xuân vừa bắt đầu, dành rất nhiều thời gian để yêu, đi chờ đợi, đi hoang phí. Bây giờ Tống Tương Tư đã ba mươi tuổi rồi, còn có một đứa con hai tuổi
rưỡi, từ lâu đã không có tư cách và dũng khí nữa.
Không ai biết,
ban đầu lúc cô tỉnh lại buổi sáng sớm nghe được anh hướng về phía điện
thoại nói “Làm sao tôi có thể lấy cô ấy” thì trong lòng cô ra sao.
Cũng không ai nào biết, từ khi cô nghe được câu nói kia, đến cùng lần đầu
tiên anh nói chia cách, đấu tranh bao nhiêu thời gian, khi đó, cô ở
trước mặt anh gượng cười, dịu dàng săn sóc, sau lưng lại thường xuyên
ngẩn người rơi lệ.
Tống Tương Tư ý thức được mình lại nghĩ lung
tung, vội vàng lắc đầu một cái, kéo suy nghĩ về, vừa chuẩn bị xoay người trở về phòng khách, điện thoại di động trong túi vang lên.
Tống
Tương Tư lấy ra, thấy là một số điện thoại nhà riêng xa lạ, cô chần chờ
một lúc, mới nghe: “Xin hỏi là cô Tống, Tống Tương Tư phải không?”
Tống Tương Tư chần chờ một chút, nói: “Vâng”
“Cô khỏe chứ, chúng tôi ở bệnh viện thành phố, ở vòng xuyến đường phía nam
vừa mới xảy ra va quệt xe, biển số xe số đuôi là 643 trên một chiếc xe
có một người lớn và một cô gái nhỏ ba tuổi, bây giờ bọn họ đã được đưa
đến bệnh viện, người lớn không có vấn đề gì, nhưng vẫn còn đang hôn mê,
tình hình của bé gái hết sức nguy kịch. . . . . .”
Tống Tương Tư nghe đến đó, không còn nghe được gì từ điện thoại trong tay nữa, thoáng cái điện thoại rơi “Bụp” trên mặt đất rồi.
Tai nạn xe, cô gái nhỏ, tình huống hết sức nguy kịch. . . . . . Là Tiểu Hồng Đậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Trong nháy mắt Tống Tương Tư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng rất
nhanh cô lập tức ổn định tinh thần lại, vội vội vàng vàng xách túi, chạy ra khỏi cửa.
Hứa Gia Mộc vẫn ngồi ở Câu Lạc Bộ Kinh Thành đến bốn giờ rưỡi, mới tính tiền rời đi.
Gần tối có một buổi họp, anh lái xe vốn sắp đến cửa công ty rồi, cuối cùng
lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho thư ký, hoãn hội nghị
đến ngày hôm sau, sau đó quay đầu xe, trở về Cẩm Tú viên.
Xe vừa
lái vào Cẩm Tú viên, đã nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên phía sau cũng đang đi
vào, Hứa Gia Mộc không có quẹo xe vào trong, trực tiếp dừng lại ở cửa
biệt thự.