Chương 901 - Về sau (17)
Sau đó, hai tay của
Hứa Gia Mộc đặt trên hai bên tay vịn ghế, vây Tống Tương Tư ở trong ngực của anh, khẽ cúi đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: “Tương Tư, em
có thể đừng như vậy không, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút, có
được không?”
Ngày trước Hứa Gia Mộc chưa từng dùng giọng như thế nói chuyện với Tống Tương Tư?
Ngày trước Hứa Gia Mộc, vào lúc Tống Tương Tư vênh váo tự đắc, chỉ biết vênh váo tự đắc hơn giở giọng tức giận.
Nhưng bây giờ anh, thế mà lại dùng giọng bình thường thương lượng với cô.
Đến tột cùng anh có ý gì. . . . . . Chẳng lẽ anh định cùng với cô. . . . . .
Tống Tương Tư chỉ dám nghĩ tới đây, trong lòng không nhịn được hiện lên một
tia giễu cợt, sao dạy mãi mà cô không thay đổi như vậy?
Ban đầu hết lần này tới lần khác cô mềm lòng với anh, đổi lấy là giải trừ hôn ước từ anh rồi lại cùng người khác đính hôn.
Cũng là bởi vì quá nhiều lần hy vọng xa vời, cho nên đến cuối cùng mới có thể tuyệt vọng như vậy.
Cho nên, làm ơn, Tống Tương Tư, đừng sống không có tiền đồ nữa, này lần cô
trở về nước, không phải là vì bắt đầu lần nữa với Hứa Gia Mộc, mà chỉ vì cha cô, đợi đến lúc bệnh cha cô đỡ một chút, cô phải trở về nước Mỹ,
bây giờ cô có cuộc sống rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến anh ta sẽ
rất khổ sở, nhưng phải hết sức bình tĩnh, đừng để mình bị người ta tổn
thương hết lần này đến lần khác. . . . . .
Tống Tương Tư dùng sức nắm tay lại, sau đó nhếch môi cười với Hứa Gia Mộc, không chút để ý
cười cười: “Ngài Hứa, anh đây là có ý gì, muốn cùng tôi tro tàn lại cháy sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, ba năm trước, là chính miệng anh nói
cho tôi biết, giữa anh và tôi, không còn quan hệ nữa!”
“Cho nên,
ngài Hứa, tôi nghĩ giữa chúng ta thật sự không còn gì để nói, dù sao,
tôi không là gì của anh, anh cũng không phải là gì của tôi cả.”
Tay Hứa Gia Mộc nắm tay vịn hai bên của cái ghế, bởi vì dùng sức, khớp xương nhô ra, hiện một mảng màu xanh trắng.
“A, không đúng.” Tống Tương Tư giống như hoàn toàn không thấy người đàn ông bộ dạng khác thường, lại cười khẽ một tiếng: “Ba năm trước, tôi đã
không còn là gì của anh, anh cũng không là gì của tôi nữa, giữa chúng
ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, tiền trao cháo múc, không thiếu nợ nhau.”
“Trong lòng của em, cho tới nay, em đều nghĩ như vậy?” Hứa Gia Mộc ngừng thở, từng chữ từng chữ hỏi.
“Nếu không thì sao?” Tống Tương Tư không yên lòng hỏi ngược lại, sau đó
ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Hứa Gia Mộc: “Nếu không thì làm sao tôi
có thể bỏ đi đứa con của anh. . . . . .”
Tống Tương Tư vẫn chưa
nói xong, đầu Hứa Gia Mộc bất chợt ngoảnh ra chỗ khác, hô hấp của anh có phần trở nên dồn dập, trên mặt toàn là hơi thở nguy hiểm.
Trong
lúc Tống Tương Tư cho rằng anh sẽ nổi giận như ba năm trước đây, Hứa Gia Mộc lại đột nhiên buông lỏng ra tay vịn của cái ghế, lui người về sau
một bước, sau đó xoay người đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giọng lạnh
nhạt nói: “Em đi đi, về chuyện hợp đồng, để người đại diện của em đến
bàn là được.”
Sắc mặt Tống Tương Tư trong trẻo lạnh lùng ngồi
trên ghế chốc lát, sau đó không nói tiếng nào đứng lên, ôm túi của mình, đi về phía cửa phòng ra ngoài.
Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ, không
hề nhúc nhích, cho đến khi tiếng đóng cửa của Tống Tương Tư vang lên,
toàn thân anh mới nhẹ nhàng run rẩy.
Rất nhanh cửa lại bị đẩy ra, truyền đến giọng người đại diện của Tống Tương Tư: “Tổng giám đốc Hứa, hợp đồng. . . . . .”
“Hợp đồng tôi trở về sẽ sắp xếp người mang qua cho các người.” Hứa Gia Mộc
không chờ người đại diện của Tống Tương Tư nói hết lời, chỉ lên tiếng
ném lại một câu.
“Được.” Người đại diện của Tống Tương Tư đáp một câu, lại nói một câu: “Tổng giám đốc Hứa, hẹn gặp lại.”