Chương 900 - Về sau (16)
Hứa Gia Mộc lần lữa không mở miệng nói chuyện.
Tống Tương Tư cũng không vội, bình tĩnh ung dung ngồi ở chỗ đó, so với Hứa Gia Mộc xem ra còn có vẻ còn nhàn nhã hơn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, Hứa Gia Mộc mới đằng hắng giọng cho rõ
ràng, phát ra một tiếng ngắn ngủi “Ừ”, sau đó anh động đậy cơ thể, lên
tiếng hỏi: “Những năm qua, em sống ở nước Mĩ có khỏe không?”
Chỉ
là mấy chữ đơn giản, lại làm cho đáy lòng Tống Tương Tư bỗng dưng mềm
nhũn, cô thật vất vả mới ở trước mặt anh giả vờ dáng vẻ lạnh nhạt, suýt
nữa tại đây lại sụp đổ như vậy.
Cô dùng sức nắm quả đấm, cố gắng làm cho trên mặt mình không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng đáy lòng sóng đã nổi lên bốn phía.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn Hứa Gia Mộc một hồi, sau đó mới kéo ra nụ cười về phía đối: “Cảm ơn ngài Hứa quan tâm, tôi rất khỏe.”
Thái độ Tống Tương Tư xa cách và lạnh nhạt như vậy, khiến đáy lòng Hứa Gia
Mộc bất ngờ không kịp đề phòng dâng lên một trận hốt hoảng, anh hơi rũ
mắt xuống, dừng lại chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Nghe nói, em đã kết hôn ở nước Mĩ?”
Thật ra Tống Tương Tư rất muốn nói dối là đúng, nhưng cô lại không thể nào nói ra được, cuối cùng dứt khoát lựa chọn lặng im.
Hứa Gia Mộc chờ một lúc, không đợi được Tống Tương Tư lên tiếng, nâng lên
mí mắt, đưa mắt nhìn Tống Tương Tư một lát, sau đó lại mở miệng: “Người
đàn ông hôm qua. . . . . . Là của là chồng em?”
Hắn và cô tán gẫu điều này nghĩa là gì? Gặp lại rồi ôn chuyện sau khi xa cách sao?
Ba năm trước, cô dùng hết hơi sức toàn thân, mới ép buộc được tay mình nâng đao lên chặt đứt toàn bộ quan hệ giữa bọn họ.
Lúc đầu cô ở nơi đất khách quê người, không biết bao nhiêu lần trong mơ nhớ anh đến mất ngủ, cho đến khi cô sinh ra Tiểu Hồng Đậu, dời đi lực chú ý của cô, cô mới dần dần không còn đau đến nỗi không muốn sống như vậy
nữa.
Không ai biết, vì để cho mình quên anh, buông anh xuống, rốt cuộc cô đã chịu đựng qua từng ngày từng ngày như thế nào, chịu đựng
suốt ba năm, đến bây giờ rốt cuộc cô cũng không còn dáng vẻ lúc ban đầu
sống không bằng chết đó nữa.
Nếu có thể, cô thật không muốn có quan hệ gì với anh, bởi vì, cô không muốn trơ mắt nhìn mình dẫm lên vết xe đổ nữa.
Tống Tương Tư nghĩ tới đây, âm thầm hít một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, giọng điệu thanh nhã (thanh lịch, tao nhã) mở miệng: “Ngài Hứa, về
chuyện hợp đồng, vừa nãy người đại diện của tôi và ngài đã nói rất rõ
ràng, nếu như ngài không có ý kiến gì, bây giờ tôi có thể trực tiếp ký
tên không?”
Tống Tương Tư nói xong, vươn tay ra, cầm hợp đồng
trên mặt bàn, lật tới tờ ký tên, thời điểm cô đang chuẩn bị đi lấy bút,
trong lúc bất chợt Hứa Gia Mộc đã vươn tay, đè tay của cô xuống.
Lòng bàn tay Hứa Gia Mộc rất nóng, nóng tới mức khiến toàn thân Tống Tương
Tư run rẩy, sau đó cô nghe được trong miệng anh truyền đến một câu
“Tương Tư”, giọng anh rất dịu dàng, cực kỳ giống giọng điệu lúc trước
anh ôm cô thì thầm rồi triền miên lúc đêm khuya, Tống Tương Tư gần như
hoảng hốt, chợt rút tay ra, sau đó xách túi bên cạnh, đứng lên, mặc dù
giọng điệu đắn đo vô cùng vững vàng, nhưng vẫn mang theo một phần nghẹn
ngào: “Thật xin lỗi, ngài Hứa, về chuyện hợp đồng, ngài và người đại
diện của tôi nói đi, tôi đi trước.”
Tống Tương Tư nói xong, lập
tức xoay người rời đi, nhưng cô chỉ vừa mới bước được hai bước, cổ tay
lại một lần nữa bị Hứa Gia Mộc bắt được, người cô còn chưa đứng vững,
Hứa Gia Mộc đã đẩy cô trở lại ngồi trên ghế cô vừa ngồi một lần nữa.