Chương 906 - Sau đó (22)
Editor: Maria Nyoko
Dừng ở trước mặt của Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc chợt vươn tay nắm cằm tinh
xảo của cô, nâng mặt của cô thật cao lên, nhìn ánh mắt của cô, hỏi: “Yêu cầu gì đều đồng ý?”
Hứa Gia Mộc hỏi những lời này, toàn thân đều có một cỗ lệ khí phát ra.
Từng ấy năm Tống Tương Tư biết Hứa Gia Mộc, đây là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, cô bị dọa đến đáy lòng hơi run lên một cái, dốc bao công sức, mới
đứng vững, hướng về phía Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Sức lực Hứa Gia Mộc nắm cằm Tống Tương Tư chợt gia tăng, Tống Tương Tư cơ
hồ đau kêu thành tiếng, tầm mắt hắn cấp bách nhìn chằm chằm cô: “Nếu như mà ta muốn cô theo ta ba ngày ba đêm? Cô cũng đồng ý?”
Vẻ mặt
Tống Tương Tư ngưng trệ, thời điểm Hứa Gia Mộc cho là cô mở miệng cự
tuyệt, lại nghe được âm thanh cô thanh thanh đạm đạm truyền đến: “Tôi
đồng ý.”
Khó chịu cùng tức giận cơ hồ muốn nổ phá lòng của Hứa
Gia Mộc, tay hắn nắm chặt, sức lực đầu tiên là mãnh liệt, sau đó chính
là buông lỏng, rồi sau đó hắn liền hất cả người cô ra, qua bên cạnh cô,
thẳng hướng về phía ngoài cửa đi tới.
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc bỏ rơi bước chân lảo đảo hai cái, thân thể mới đứng vững, vội vàng đi theo Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc nhìn cũng chẳng nhìn tới Tống Tương Tư, trực tiếp kéo cửa xe
của cô ngồi xuống, đợi đến khi cô lên xe, cũng không cài dây an toàn,
Hứa Gia Mộc liền đạp chân ga, xe chợt lao ra ngoài.
Dọc theo đường đi, hai người không có nói một câu với nhau.
Hứa Gia Mộc nhìn thẳng con đường phía trước, rất chuyên chú lái xe, nhưng đáy mắt thỉnh thoảng có lửa giận bắn ra.
Xe dừng ở lầu dưới cấp cứu bệnh viện trung tâm, Hứa Gia Mộc không để ý
Tống Tương Tư tí nào, thẳng đi đến chính là trung tâm lấy máu, ống tay
áo cuồn cuộn nổi lên, an vị xuống.
Y tá bị một loạt động tác của
Hứa Gia Mộc làm cho trố mắt, cũng may Tống Tương Tư theo sát phía sau
liền đi vào, giải thích tất cả.
” Tình huống người bệnh không được tốt, có thể phải 800 millilit, nhưng là một người chỉ có thể rút ra 400 millilit. . . . . .”
Lời nói y tá còn chưa nói hết, Hứa Gia Mộc lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của cô: “Không sao, cô trực tiếp lấy ra.”
Y tá nhìn về Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư cánh môi giật giật: “Gia Mộc. . . . . .”
“Nếu là giao dịch, vậy phải công bằng, không phải sao?” giọng nói Hứa Gia
Mộc đùa cợt trả lời một câu, sau đó liền quay đầu, hướng về phía y tá mở miệng, mang theo vài phần ra lệnh: “lấy đi!”
Lấy xong máu, Hứa
Gia Mộc đứng lên, đại não hơi có vẻ xay xẩm, hắn nhắm mắt lại, ngây
người ước chừng nửa phút, sau đó liền không nói tiếng nào cất bước, đi
ra khỏi trung tâm cấp cứu.
Tống Tương Tư đi như chạy theo tới: “Tôi đưa anh về nhà.”
“Không cần.” Hứa Gia Mộc nhàn nhạt cự tuyệt, đứng ở cửa bệnh viện, vươn tay, đón xe taxi.
“Sắc mặt của anh xem ra không được tốt, muốn ăn đồ gì không, còn có. . . . . .”
“Tống tiểu thư, không phải cô cảm thấy người bán cùng người mua nói mấy cái này, hơi quá giới hạn rồi sao?”
Tống Tương Tư bị nghẹn có chút không nói ra lời, cánh môi hơi mở, cuối cùng liền ngậm miệng lại.
Hứa Gia Mộc không có nhìn cô, chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, rốt cuộc chờ đến một chiếc taxi, Hứa Gia Mộc bước đến, bóng dáng hơi chao
đảo, Tống Tương Tư vội vàng vươn tay, đỡ lấy cánh tay hắn : “Anh khỏe
chứ?”
Hứa Gia Mộc thẳng không nghe lời của cô…, rút cánh tay của mình, kéo cửa xe taxi ra.