Chương 905 - Sau đó (21)
Editor: Maria Nyoko
Dừng một chút, Hứa Gia Mộc còn nói: “Phiền toái Tống tiểu thư lúc đi, giúp tôi đóng cửa.”
Sau đó Hứa Gia Mộc liền xoay người, đi lên lầu, không có một tia thỏa hiệp nào.
Tống Tương Tư vội vàng vươn tay, kéo tay Hứa Gia Mộc.
Xúc giác quen thuộc mềm mại như vậy, khiến toàn thân Hứa Gia Mộc một hồi tê đau, chỉ là thời gian hai giây, hắn liền bỏ tay của cô ra.
Lần
này Tống Tương Tư trực tiếp sử dụng hai tay bắt được tay của hắn, không
biết là bởi vì sợ hay là lo lắng, tay của cô run rẩy rời đi: “Tôi không
có thời gian tìm người khác hỗ trợ, trong bệnh viện máu không đủ dùng,
bác sỹ nói tình huống rất nguy cấp, lúc nào sinh mạng cũng sẽ nguy hiểm, coi như là tôi van anh, van anh giúp tôi một lần có được hay không?”
Hứa Gia Mộc giống như là nghe được chuyện cười, trong lúc bất chợt môi khẽ
cười lên, hắn quay đầu, nhìn Tống Tương Tư, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Tống tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, ba giờ trước,
ngươi mới vừa nói với ta, giữa chúng ta không có gì đáng nói, nếu giữa
chúng ta cũng không có cái gì để nói, Tống tiểu thư, xin hỏi tại sao
muốn tôi đi cứu một người không chút liên hệ cùng tôi?”
Âm thanh
Hứa Gia Mộc quá mức kiên quyết, khiến Tống Tương Tư thật sự có một loại
cảm giác Hứa Gia Mộc không giúp mình, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống, nắm tay Hứa Gia Mộc, ánh mắt hốt hoảng vòng hai vòng, giống như là thật không tìm được lý do thuyết phục, cuối cùng có vẻ có chút lời nói không mạch lạc nói: “Anh có thể hay không, có thể nể tình tôi từng theo anh
tám năm hay không. . . . . .”
“Tám năm?”
Buổi chiều là hắn nói quá khứ cùng cô, nhưng cô không có chút nào nhớ tình xưa, hiện tại
cô vì một người đàn ông, đề cập tình cũ với hắn. . . . . .
Hứa
Gia Mộc lại khẽ cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại tràn ra một tầng bi
thương, chỉ là rất nhanh, đáy mắt hắn biến thành hùng hổ bén nhọn dọa
người, quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư mở miệng nói: ” tám năm
chỉ là một giao dịch, không phải sao? hai bên thoả thuận xong, không
liên quan nhau, cho nên bây giờ Tống tiểu thư là tới tìm tôi muốn tiền
boa sao?”
Giọng nói của Hứa Gia Mộc có chút gấp, thời điểm đang nói tới đây, trong lúc bất chợt hắn liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tay dùng sức cuộn chặt nắm tay.
Qua hai giây, mở mắt lần nữa,
đáy mắt nhìn Tống Tương Tư, khắp nơi là băng lạnh lẽo: “Huống chi, Tống
tiểu thư, tôi muốn hỏi cô, đối với một người phụ nữ đã từng lòng dạ độc
ác vì rời đi không tiếc phá bỏ đứa bé, tại sao tôi phải trợ giúp cô?”
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền hung hăng rút tay của mình, âm thanh lãnh ngạnh nói: “Tống tiểu thư, không tiễn.”
Sau đó liền giẫm chận tại chỗ chạy hướng cầu thang.
“Hứa Gia Mộc!” Tống Tương Tư chợt liền mở miệng kêu tên của hắn, cô xoay
người, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Gia Mộc: “Chỉ cần anh đồng ý đi bệnh viện, để cho tôi làm cái gì tôi đều đồng ý!”
Bước chân của Hứa Gia Mộc chợt dừng lại ngay tại chỗ.
“Tôi không để cho anh giúp miễn phí, tôi với anh làm giao dịch, tôi đồng ý
anh một chuyện, mặc kệ anh nói yêu cầu gì, tôi đều sẽ cố gắng làm, như
vậy có thể không?”
Mười một năm trước, bán mình vì cha.
Mười một năm sau, giao dịch vì chồng.
Tống Tương Tư thật đúng là trọng tình người, chỉ là cô tình, cho tới bây giờ đều không phải là cho hắn.
Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc lửa giận của mình từ đâu tới, hắn chợt xoay người, đạp cầu thang, đi lại.