Chương 965 - Hai ba chuyện bên lề hạnh phúc(6)
Tám năm trước, sau khi cô đỡ cho Kiều An Hảo một nhát dao kia, cô gần như đã hoàn toàn đánh mất cơ hội được làm mẹ.
Gần như… Hai chữ này của bác sĩ, khiến cho đáy lòng ngập tràn tuyệt vọng
của cô lại được le lói một tia hi vọng. Tuy rằng thật xa vời, nhưng cô
vẫn không ngừng đi gặp bác sĩ.
Lúc ban đầu, Trình Dạng còn cùng
cô đi tới bệnh viện, nhưng sau khi thấy cô liên tục uống đủ các loại
thuốc đông y tây y trong vòng hai, ba năm, mà thuốc thì có đến ba phần
là độc, nên anh đã quyết định từ bỏ.
Khi đó, người vẫn luôn bao
dung và chiều chuộng cô là anh, đã phải nổi trận lôi đình vì cô cứ kiên
trì uống thuốc. Từ đó về sau, cô chỉ dám vụng trộm uống. Nhưng mà, đảo
mắt một cái đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa có thai.
Kiều An Hạ nghĩ đến đây, tâm tình lại càng trở nên âm u.
________
Ngày hôm sau, Trình Dạng đi đám phán một hợp đồng, lúc về tay anh xách túi lớn túi nhỏ.
Kiều An Hạ lại gần nhìn thì phát hiện ra có một ít là đồ chơi trẻ em.
Dường như Trình Dạng biết Kiều An Hạ đang thắc mắc điều gì, bèn giải thích
với cô rằng đây là quà mà anh mua cho cặp song sinh nhà bạn học của anh.
Trong đám đồ chơi có hai cái cặp sách rất đẹp, một cái dành cho bé trai, một
cái dành cho bé gái. Không cần hỏi, Kiều An Hạ cũng biết, Trình Dạng mua hai cái cặp sách này cho Bánh Mật và Đậu Đỏ.
Tính toán cẩn thận
thì tám năm qua, Trình Dạng đã mua cho hai đứa nhóc này không ít quà. Có vài lần, cô và anh đi dạo qua gian hàng của trẻ con, vẻ mặt của anh khi chọn đồ lúc đó vô cùng chuyên chú. Thậm chí cứ cách một khoảng thời
gian, anh lại chủ động đề nghị tới Cẩm Tú Viên chơi. Mặc dù anh không
nói, nhưng cô biết, anh muốn đến thăm Bánh Mật và Đậu Đỏ.
Cho nên thực chất, trong lòng anh rất muốn có một đứa con, có đúng không?”
“Nghĩ gì vậy?” Trình Dạng thấy Kiều An Hạ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai cái cặp sách không nói không rằng, vươn tay xoa xoa đầu cô, hỏi.
Kiều An Hạ hoàn hồn, quay sang lắc đầu với Trình Dạng, sau đó lại cười cười chuyển hướng đề tài, nói: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Em muốn ăn cái gì?”
“Ăn đồ cay nhé?”
“Được.” Trình Dạng không thèm suy nghĩ đã đồng ý: “Anh đi thay quần áo, sau đó sẽ đưa em đi.”
Kiều An Hạ ngoan ngoãn gật đàu.
Trình Dạng hôn lên trán cô một cái rồi đi vào phòng ngủ.
Cơm nước xong, Trình Dạng và Kiều An Hạ tiện đường ghé vào xem bộ phim mới
được công chiếu do Lục Cẩn Niên thủ vai chính. Giá vé xem phim vô cùng
cao, trên mạng cũng phản hồi rất tốt, sau khi xem xong hai người cảm
thấy quả thực không tệ. Đợi đến khi họ về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm.
Trình Dạng đi tắm trước, trước khi ra khỏi phòng tắm còn xả nước ấm giùm Kiều An Hạ, sau đó thuận tay để áo ngủ của cô lên chiếc
ghế tựa cạnh bồn tắm.
Khi Kiều An Hạ tắm xong, ra ngoài đã không
thấy Trình Dạng ở trong phòng ngủ. Cô đi tìm thì thấy đèn trong thư
phòng bật sáng, bên trong truyền đến giọng nói đang cố gắng hạ thấp của
Trình Dạng, như là sợ bị ai nghe thấy.
“Mẹ, con đã nói rồi, là chính con không muốn có con. Không phải là do Hạ Hạ không muốn.”
“Hạ Hạ vẫn luôn muốn có con, nhưng con lại cảm thấy trẻ con rất phiền toái, cho nên không muốn cô ấy sinh.”
“Con không lừa mẹ! Mẹ là mẹ của con, con lừa mẹ làm gì? Cũng không phải là con bao che cho Hạ Hạ nên mới nói như vậy.”
“Mẹ cũng đừng gọi điện thoại cho Hạ Hạ, là do con không muốn có con, mẹ gọi điện cho ấy chẳng khác nào oán trách cô ấy không muốn sinh con.”
“Con đã nói, con không muốn có con!”
Trình Dạng nói xong lời cuối cùng này, giọng điệu rõ ràng mang theo sự tức giận.
Kiều An Hạ đứng ở cửa phòng, cúi đầu ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng quay trở lại phòng ngủ.