Chương 970 - Hai ba chuyện bên lề hạnh phúc (11)
Kiều An Hạ dùng điện
thoại của Trình Dạng hẹn gặp Lâm Vi. Lâm Vi cứ nghĩ rằng người hẹn mình
là Trình Dạng, cho nên trong nháy mắt, khi nhìn thấy Kiều An Hạ cố ý
trang điểm tỉ mỉ ngồi trước mặt mình, sắc mặt cô đã trở nên kinh ngạc.
Cho dù cô và Trình Dạng là trong sáng nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng và
bất an như là vừa bị ai đó bắt gặp mình trộm đồ. Lâm Vi nắm chặt quai
túi xách, miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn, gọi một tiếng: “Cô Kiều.”
Kiều An Hạ cười dịu dàng với Lâm Vi, sau đó đón lấy hai tách cafe mà người
phục vụ bưng tới, đưa một tách cho Lâm Vi rồi mở miệng hỏi thẳng: “Cô
thích Trình Dạng có đúng không?”
Lâm Vi lại càng cảm thấy lo lắng bất an, trong lòng nghĩ rằng Kiều An Hạ tới đây là để bảo vệ quyền lợi
của một người vợ chính thức.
Kiều An Hạ mỉm cười với người phục
vụ, sau đó cầm thìa khuấy tách cafe, uống một ngụm rồi lại mở miệng: “Cô đừng căng thẳng như vậy. Tôi biết, cô thích Trình Dạng. Hôm nay tôi hẹn cô đến đây là muốn hỏi, cô có yêu Trình Dạng hay không?”
“Tôi…” Lâm Vi nhìn vẻ mặt của Kiều An Hạ, không thấy giống như là đến trừng
trị tiểu tam, nhưng lại không thể hiểu cô có ý gì. Do dự một lát, cuối
cùng Lâm Vi cũng không thể trả lời câu hỏi của Kiều An Hạ.
“Hoặc là… Cô yêu Trình Dạng bao nhiêu?” Kiều An Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Vi không rời mắt, tiếp tục truy hỏi.
Lâm Vi cúi thấp đầu, cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng mới áy náy nói khẽ:
“Thực xin lỗi, cô Kiều. Tôi thích Trình Dạng, nhưng mà tôi cũng không có ý định quấy nhiễu cuộc hôn nhân của cô và anh ấy. Tôi chỉ muốn làm bạn
với anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ và hạnh phúc là được rồi… Thật sự xin
lỗi, nếu như tôi mang phiền nhiễu đến cho cô, từ nay về sau tôi sẽ giữ
khoảng cách với anh ấy, coi như không quen biết…”
“Không cần phải như vậy…” Kiều An Hạ ngắt lời Lâm Vi.
Lâm Vi ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Kiều An Hạ, như là không hiểu ý của cô.
Kiều An Hạ nắm chặt lấy tách cafe trên bàn, im lặng thật lâu. Sau khi cô
uống hết cafe trong tách, mới hạ quyết tâm, cười rạng rỡ nói: “Hôm nay
tôi tới tìm cô, là muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
Kiều An Hạ và Lâm Vi nói chuyện xong đã là ba giờ sau.
Vẻ mặt của Kiều An Hạ vẫn bình tĩnh, nhưng mà dường như Lâm Vi lại chưa
thể tiêu hóa hết những lời mà Kiều An Hạ vừa nói, vẻ mặt có chút sửng
sốt.
Kiều An Hạ nhận lấy tách cafe thứ hai từ người phục vụ, uống hơn một nửa rồi mới mở miệng nói với Lâm Vi đang dần khôi phục vẻ mặt
bình thường: “Cô Lâm, ý của tôi đã vô cùng rõ ràng. Không biết là cô
đồng ý hay không đồng ý?”
Lâm Vi không hé răng.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ mau chóng an bài mọi thứ giúp cô.”
Lâm Vi cụp mắt xuống, vẫn giữ im lặng.
“Cô Lâm, chuyện này đối với cô mà nói, là một cơ hội. Cô thật sự không muốn sao?”
Lâm Vi mấp máy môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hạ.
Cô nhìn Kiều An Hạ thật lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi
đồng ý với cô.”
Kiều An Hạ nghe được mấy chữ này, đáy mắt nhất
thời mờ mịt hơi nước. Cô cố gắng nở nụ cười với Lâm Vi. Qua một lúc lâu, dường như phải dùng một sức lực thật lớn, cô mới khẽ nói một câu: “Cảm
ơn.”