Chương 54 - Chương 54
Thấy anh trai mình, Thứ Lang không biết suy nghĩ gì trong đầu mà cứ im
lặng nhìn chầm chầm vào anh như đang muốn thôi miên Nhất Lang vậy.
Em không bị sao hết, chẳng qua đột nhiên Thứ Lang có cảm giác anh trai này có gì đó rất lạ, không giống với anh trai Nhất Lang của em. Người này
không mang đến cho Thứ Lang hơi ấm mà lại mang đến cho em một cảm giác
lành lạnh.
– Có chuyện gì sao Thứ Lang?
Thấy em nhỏ cứ mãi nhìn mình mà chẳng lên tiếng, Nhất Lang sợ em lại bị cô hồn quấy rối
liền cuối xuống đưa tay lên xoa nhẹ vào 1 bên má của Thứ Lang. Nhưng vừa chạm thôi đã liền bị Thứ Lang tránh né rồi.
– Nhất Lang, tay anh lạnh quá
Nghe Thứ Lang gọi thẳng tên mình, Chân Nhất Lang có chút giật mình mà kinh
ngạc mở to mắt nhìn Thứ Lang. Trước giờ em toàn gọi là anh cả, hôm nay
lại gọi thẳng tên là sao.
– Thứ Lang…đã có chuyện gì xảy ra?
Cảm giác của Thứ Lang đối với Nhất Lang không phải là quá xa lạ, chẳng qua
là không còn như trước nữa, một thứ cảm giác xa lạ mà có lẽ anh ấy đã
thay đổi trong thời gian Thứ Lang đi làm dâu nên đến khi quay trở về em
mới cảm thấy vậy thôi.
– Không gì đâu ạ, em thấy phòng sáng đèn tưởng anh trong này nên mới tò mò vào xem thôi
Thứ Lang vội vàng lắc đầu vội giải thích, chuyện em muốn nói với anh cả
nhất thời cũng quên mất nên tiếp theo không biết nên nói gì nữa.
– Nơi này âm khí không tốt, vía em yếu hạn chế vào đây. Khuya rồi về phòng ngủ đi.
Thứ Lang không nói gì, mặc cho anh trai xoa đầu xong cũng gật gật đầu rồi
quay người rời đi. Nhưng được vài bước thì em như nhớ ra gì đó liền lên
tiếng gọi tên anh trai mình lần nữa.
– Anh Nhất Lang này…
– Sao vậy?
– Anh có biết…Mạch Kỳ không?
Thứ Lang quay người lại nhìn thẳng vào mắt Nhất Lang mà hỏi. Em thật sự rất muốn biết về danh tính của Mạch Kỳ hoặc Út Mai cũng được, tại sao kẻ đó cứ luôn gọi em trong giấc mơ vậy chứ. Thứ Lang dám khẳng định mình
không quen ai tên Mạch Kỳ cả.
– Anh biết, nhưng nếu em muốn hỏi về Mạch Kỳ thì sao em lại không tự mình tìm hiểu, em là người hiểu rõ nhất mà.
Không, em không hiểu, chưa bao giờ hiểu. Trong đầu Thứ Lang cứ mỗi lần nhắc
tới cái tên này là như một mớ bồng bông vậy, những hình ảnh kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong tâm trí Thứ Lang, những tiếng kêu ai oán thúc
giục em hãy trả thù…thật sự Thứ Lang không hề biết gì thì sao tự tìm
hiểu được chứ.
– Em không biết gì cả, anh làm ơn nói cho em biết đi mà, em luôn gặp ác mộng, em sợ lắm. Làm ơn đi mà anh.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn lo sợ của em trai, Chân Nhất Lang có chút rung động
nhưng cũng chẳng thể nói được gì bởi anh cũng chẳng rõ thì sao mà nói
được. Trong chuyện này người hiểu rõ nhất chỉ có Thứ Lang mà thôi, nếu
em sớm lấy lại trí nhớ thì sẽ rõ mà.
– Mạch Kỳ là một hồn ma chết oan cách đây 3 năm.
– Có phải Mạch Kỳ và Út Mai là một người không? tại sao anh lại giữ lọ linh hồn của Mạch Kỳ.
– Anh không rõ, nhưng lọ linh hồn này thực chất chẳng có linh hồn nào cả.
Nhất Lang nhìn lọ đựng linh hồn có dán tên Mạch Kỳ trên tay mình thở dài rồi nói. Nhưng những gì anh vừa nói nó quá mơ hồ, nếu không có linh hồn của Mạch Kỳ vậy Chân Nhất Lang còn giữ chiếc lọ đó để làm gì.
– Vậy tại sao trong mơ có người gọi em là Mạch Kỳ? rốt cuộc em và Mạch Kỳ có liên kết gì với nhau?
– Là bởi vì em chính là Mạch Kỳ…