Chương 5: Khiêu vũ
Tan học buổi sáng và buổi chiều cả ban sẽ tập hợp trên sân khấu, người nào được phân công làm gì tự giác vào vị trí. Tuyến nhân vật cũng kha khá người nên hơn phân nửa góp mặt vào vở kịch, chỉ giữ lại 3-4 người làm công tác truyền thông cho nhà trường.
Mấy ngày đầu sẽ chia theo nhóm nhỏ để khớp với nhau, nhóm nào chưa có nhiệm vụ sẽ ra một góc sân trường tự tập.
Nhóm “cha mẹ của Mị” chưa đến lân nên tự khớp với nhau. Nhân vật người cha là Hoàng, người mẹ là Thảo, bên cạnh đó còn có họ hàng thân thích của “gia đình Mị” thêm hai người nữa-đây là chi tiết cả đoàn tự thêm thắt vào, nguyên mẫu lấy từ kịch bản của nhóm ba.
“Có lẽ mình nên tập đoạn khiêu vũ trước nhỉ? Sau đó đến đoạn mẹ của Mị trò chuyện với họ hàng?” – Thảo hỏi mấy người khác.
Ý tưởng để “cha mẹ Mị” khiêu vũ là do nhóm một nghĩ ra. Nhóm lí luận thế này: Mị là cô gái có đức hạnh, có tài năng, dù không giàu sang phú quý nhưng luôn lạc quan yêu đời, có lẽ điều đó được ảnh hưởng từ cha mẹ của cô. Chúng ta có thể suy ra cha mẹ Mị không giàu vật chất nhưng giàu tình cảm, một đoạn khiêu vũ được thêm vào để thể hiện rõ điều đó. Hơn nữa, không khí ngày xuân rạo rực, cảm giác làm gì cũng vui, thấy gì cũng yêu, lời nói được phổ nhạc trở thành tình ca kết hợp với điệu nhảy sẽ làm tăng hứng thú cho người xem
“Ừa, hai chúng mày tập lại đoạn đấy đi. Hôm qua Hoàng vẫn còn bị vấp. Tao với Dung đọc lại lời thoại.” – Một người trong nhóm tiếp lời.
Nhiệm vụ đã phân công, Thảo kéo Hoàng ra xa hơn sân khấu để tránh tiếng ồn làm gián đoạn.
“Cậu nhớ kĩ động tác chưa? Có cần mình chỉ lại không?” – Thảo ân cần hỏi.
“Hôm qua mình tập lại rồi, bắt đầu luôn nhé?”
Cô gái gật đầu rồi quay lưng lại, phối hợp với bạn diễn giơ một tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, tay còn lại chạm vào mu bàn tay đang đặt trên eo mình. Thảo bắt đầu ngân nga một điệu nhạc, chân chầm chậm di chuyển hình quả trám để bạn diễn có thể bắt kịp.
Cậu thanh niên nọ cố gắng phối hợp, nhưng có vẻ không mấy tập trung. Ánh mặt cậu bị thu hút bởi suối tóc dài đang nhẹ nhàng đong đưa theo chuyển động của thiếu nữ; lại nhìn đến vành tai nhỏ nhắn đỏ ửng do thời tiết se lạnh, lấp ló sau những lọn tóc; sau đó con ngươi của cậu tiếp tục di chuyển đến quan sát logo của chiếc áo khoác. Sự mất tập trung ấy làm cậu quên mất đã đến đoạn chuyển động tác, chỉ khi thiếu nữ quay mặt lại, hai tay đã đặt lên vai thì cậu mới tỉnh.
Thảo nghĩ rằng người bạn của mình chưa nhớ hết động tác nên chủ động nắm lấy tay đối phương, tay còn lại đặt lên eo mình và di chuyển hình quả trám một lần nữa.
Tiếp xúc ở cự ly gần khiến trái tim của cậu thanh niên đang độ xuân đập liên hồi, sự ngại ngùng bủa vây trong tâm trí khiến cậu bối rối và đã vô tình hành động hóa nó.
Hoàng đột nhiên ngừng lại, hai chân cứng đờ không di chuyển. Rồi cậu tách ra khỏi bạn diễn, lúng túng nói: ” Mình quên động tác, nghỉ chút được không?”
“À…ok, ngồi nghỉ chút cũng được.” – Thảo hơi bất ngờ nhưng cũng không quở trách.
Hai người ngồi xuống ghế đá gần đó. Lúc này trái tim rộn ràng của thanh niên nọ mới bình tĩnh lại, gương mặt bị sự bối rối làm cho ngờ nghệch mới tỉnh táo hơn.
“Cậu bị rối ở chỗ nào sao?” – Thảo thắc mắc.
“Ở chỗ không thể bình tĩnh được…” – Hoàng lơ đễnh nói.
“Hả?”
“Không….ờm…cái động tác…động tác đi hình quả trám ấy…hơi khó…đúng, nó đó.” – Hoàng cố tỏ ra tập trung hơn.
“Cái đó hơi rối chân thật…mình đổi động tác đi cũng được. Còn chỗ nào nữa không?” – Vừa hỏi, Thảo vừa nhìn xuống chân, ngẫm nghĩ lại những động tác lúc nãy.
“Có lẽ do mình…bị mất tập chung.” – Hoàng thú nhận, ánh mắt không rời khỏi người bên cạnh.
Thảo gật gật, chẳng biết nghĩ gì mà gật nhiều thế. Vài giây sau cô đứng dậy, rút điện thoại ra tìm kiếm gì đó rồi đưa đến trước mặt Hoàng.
“Có lẽ chúng ta tập mãi đoạn này không xong là do chưa hợp nhau, thử kết nối với nhau xem có thể ăn ý hơn không?”
Hoàng quan sát điện thoại được đưa đến trước mặt, đó là list nhạc không lời, cậu ngờ vực hỏi: “Hừm…chúng ta sẽ nghe một bản nhạc?”
“Bingo, cùng nhau thưởng thức giai điệu của nhạc không lời và học thuộc chúng trong đầu sẽ nâng cao khả năng tập trung hơn đấy.”
“Có vẻ cậu làm điều này thường xuyên nhỉ?”
“Chuẩn á. Mình nghe nó lúc học bài.”
Thảo ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm trong list nhạc của mình.
“Tai cậu bị đỏ, có nhức không?” – Từ nãy Hoàng đã quan sát thấy nên hơi tò mò.
Cô gái nghe thấy vậy bất giác sờ lên tai, sau đó cười cười đáp: “Mùa đông mình hay bị thế ấy, di truyền từ bố. Không nhức nhưng cũng hơi nhạy cảm.”
Cậu thanh niên nhận được câu trả lời im lặng trong mấy giây, rồi đứng dậy nói ” Đợi mình một chút” và chạy nhanh đi.
Lát sau quay lại, Hoàng thở hồng hộc ngồi xuống, trên tay cầm theo cái bịt tai, đưa cho thiếu nữ ngồi bên.
“Giữ ấm tai sẽ tốt cho cơ thể, cậu đeo vào đi, hiện tại mình không cần lắm.”
Thảo ngập ngừng hỏi lại: “Được hả? Trời ngày càng tối nên lạnh lắm đó.”
“Không sao, cổ áo của mình cao với kín lắm.”
Hoàng vừa nói vừa kéo cổ áo khoác đến nấc khóa trên cùng để che đi hai tai.
“Hehe, nếu vậy mình không ngại nữa. Cảm ơn nha, xíu nhớ nhắc mình trả, mình hay quên lắm, cái này cũng ấm quá mà.”. Truyện Mỹ Thực
Thảo dùng hai tay nhận lấy rồi cẩn thận đeo vào, chỉ sợ sẽ làm hỏng món đồ quý giá này.
“Ừm. Cậu chọn được nhạc chưa?”
Hoàng bật cười, trong lòng có nhiều cảm xúc khó tả: lâng lâng, vui vui mà cũng hồi hộp.