Chương 4: Trà dâu
“… Cuối cùng ai về nhà nấy để đón tết cùng gia đình, tiếng cười nói hạnh phúc vang xa khắp nẻo. Đây là ý tưởng của nhóm 3, mời mọi người cho ý kiến ạ.”
Quốc vừa dứt lời, cả căn phòng ầm ầm tiếng vỗ tay.
“Em có ý kiến này. Cái đoạn hai bố con đi chợ livestream bóc phốt ý, sửa đi một chút, chỗ đấy chưa mượt lắm.” – Một người của nhóm khác lên tiếng
Nhóm 3 ghi nhận ý kiến và sửa vào kịch bản.
“Ừm…còn anh có ý kiến…các nhóm làm kịch bản rất hay, bây giờ vấn đề là nên chọn vở kịch của nhóm nào để đại diện đây?” – Trưởng ban suy xét.
“Đúng đấy. Của nhóm một kết hợp hài hòa giữa lời thoại và nhạc rất hay, đoạn cuối còn hát thêm một bài đón tết. Nhóm hai lấy bối cảnh của Mị trong “vợ chồng A Phủ”. Nhóm ba dựng hoàn cảnh rất sát thực tế, kiểu…mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh ý.” – Nhi nhận xét từng nhóm.
“Hay là bốc thăm đi?” – Vân Anh đưa ra sáng kiến.
“Ấy…đừng làm thế, vậy thì các nhóm không được chọn sẽ rất thiệt thòi. Mỗi nhóm đều có sai sót trong kịch bản, bên cạnh đó cũng có tình tiết hấp dẫn người xem, thấy đúng không ạ?” – Bình lên tiếng.
“Cũng đúng…” – Trưởng ban xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Vậy thì tại sao chúng ta không gộp ba kịch bản làm một?” – Bình nói lớn hơn.
Mọi người nhìn cậu ta, tiếng xì xào bàn luận không ngớt.
“Nếu gộp chung ba kịch bản thì sẽ có cách phân chia công việc hợp lý. Nhóm một phụ trách mảng âm thanh cho vở kịch và phổ nhạc vào lời thoại, nhóm hai điều chỉnh hoàn cảnh nhân vật phù hợp với kịch bản của chúng ta, nhóm ba theo nhóm hai điều chỉnh các tình tiết đã nghĩ trước đó. Siêu phẩm ra lò dựa trên bối cảnh của Mị trong đêm tình mùa xuân, Mị uống rượu say khướt và nghĩ về quá khứ, đó là cái cớ để nhóm ba thêm tình tiết và sau đó…sau đó lúc đấy nghĩ tiếp đi ha.” – Bình diễn giải một mạch như nhà diễn thuyết, cũng không quên sử dụng ngôn ngữ hình thể một cách linh hoạt, chỉ sợ mọi người không hiểu ý mình.
Trưởng ban nhìn cậu ta như nhìn thấy siêu nhân, đứng dậy vỗ tay tán thưởng, tiếng vỗ tay bắt nhịp cho những người xung quanh hưởng ứng theo.
“Mày giỏi, mày nhất, perfect. ” – Trưởng ban nhìn kĩ cậu thanh niên nọ từ trên xuống dưới, mặt như bắt được vàng.
“Muahahahahaha, em tự biết bản thân mình ở đâu mà.” – Bình dương dương tự đắc.
“Ở dưới đáy xã hội mới ngoi lên à?” – Lan châm chọc.
Sau đó các bạn biết đấy, cả hai căng mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Reng reng”…
Giữa lúc cả hai căng thẳng thì có tiếng điện thoại vang lên cắt ngang. Người ở đầu bên kia như có thần giao cách cảm, gọi điện thoại rất đúng lúc, chỉ sợ cả hai người này nhìn nhau thêm giây nữa là lao vào đánh nhau bể đầu.
“Xin lỗi mọi người, có người gọi điện đến. Trưởng ban, em xin phép ra ngoài.” – Hoàng bắc máy, vừa đi ra ngoài vừa đánh mắt với Bình.
Bình hiểu ý vội đi theo, trước khi rời chỗ còn không quên giơ ngón út với Lan, miệng lẩm bẩm chửi.
*Đáng nhẽ cậu ấy định giơ ngón giữa, nhưng mà người trước mặt là con gái, thấy hơi bất lịch sự nên giơ ngón út thay vào.
“Ok. Chúng ta bắt tay vào việc luôn nhé mọi người. Chỉ có hơn một tuần tập dượt thôi, cố gắng nha.” – Trưởng ban hô hào để tiếp thêm động lực.
***
“Mọi người ơi ~ Dừng tay nghỉ ngơi chút nào ~”
Trong lúc tất cả đang tập trung vào công việc của bản thân thì có tiếng réo từ bên ngoài truyền tới.
“Trời ơi cái tai tao! Không cần nhìn mặt cũng biết là ai.” – Trưởng ban phàn nàn.
“Sến dện thấy ớn.” – Lan tiếp lời.
Hoàng và Bình quay lại phòng họp, trên tay xách mấy bọc nilong to tướng. Bên trong là nước uống và mấy bịch snack.
“Xin trân trọng thông báo tới quý vị, phú nhị đại Trần Huy Hoàng đã mạnh tay vung tiền chiêu đãi con dân chúng ta rồi đây.” – Bình lon ton chạy về chỗ ngồi rồi mở cái bọc lớn trên tay ra, trịnh trọng nói.
Tất cả đều bất ngờ về độ hào sảng của “phú nhị đại”. Sau đó túm tụm lại lấy phần của mình. Hoàng cũng mở cái bọc trên tay ra để phát cho mọi người.
“Anh yêu mày nhất Hoàng ạ. Ấy…có trà dâu kìa…”
“Trà dâu kìa Thảo…”
Giọng nói vang lên cùng lúc là của anh Quốc và Lan. Hai người bất giác nói, bất giác đưa tay về phía cốc nước đang được đặt ngay ngắn chính giữa. Tuy nhiên, người dành được “chiến thắng chung cuộc” lại là Bình-người nhanh tay nhất đã cướp được cốc nước. Thanh niên cắm luôn ống hút, rít một hơi, không quên cảm thán: “Trà dâu mua chung cùng mày ngon quá Hoàng ạ!”
Cả hai người kia thấy vậy cũng rút tay lại, dù sao người ta chiêu đãi mình mà, không nên đòi hỏi thì hơn.
“Tiếc quá. Mày thấy ổn khi uống trà bí đao chứ?” – Lan lo lắng hỏi.
“Lâu lâu đổi gió cũng được.” – Thảo trấn an bạn mình, cô cắm ống hút vào, nhắm nháp từng chút.
Hoàng thấy loạt hành động vừa rồi không khỏi cau mày, trừng mắt nhìn cậu bạn thân đang cười cười, nếu người thanh niên kia ngồi cạnh cậu chắc đã bị đá cho một cái.
Bình hiểu ý ngay, hắng giọng nói: “Ờ…trà này ngọt ngào quá nhỉ, không hợp với người cool ngầu như mình, thích hợp với tiểu cô nương nào đó…”
Ngay lập tức anh Quốc chợp lấy cơ hội, mắt sáng như đèn pha ô tô, nhưng chẳng đợi anh lên tiếng Bình đã phá tan giấc mộng của anh.
“Thảo này, tao nghĩ mày là tiểu cô nương hợp với cốc trà này nhất, đổi cho tao nha?”
Cũng chẳng đợi Thảo đồng ý, Bình vươn người, rút ống hút ra, đổi vị trí của hai cốc nước. Sau đó yên vị về chỗ của mình, nhếch mép nhìn thằng bạn đang ngồi bên cạnh “tiểu cô nương” nào đó.
“Có vẻ cậu thích vị dâu nhỉ?” – Hoàng vừa nói vừa đặt giấy ăn xuống đáy cốc của cả hai.
“Không, ngoại lệ thôi, trà dâu không quá ngọt như ăn kem dâu hoặc bánh.” – Thảo hơi cúi đầu thay lời cảm ơn.
“Trùng hợp thật, có một hôm mình mạnh dạn thử trà này, thấy cũng ok.”
“Cảm giác vi diệu nhỉ?”
Thảo nhấp một ngụm rồi từ từ nuốt xuống để thưởng thức trọn vị chua chua, ngọt nhẹ hài hòa. Cô nhìn xung quanh, cảm thấy càng vi diệu hơn: “Ấy, hình như có mỗi hai chúng ta uống trà dâu.”
“Ừm, đa số đều thích trà bí đao hơn.”
Hoàng với tay lấy một gói snack cay, bóc ra rồi để hướng về phía thiếu nữ bên cạnh. Thấy cái vỏ của ống hút lăn lóc trên bàn, cậu nhanh tay chộp lấy trước khi nó bay linh tinh và nút chặt vào ống hút của mình.
“Chúng ta có nên cụng một cái vì cùng sở thích không nhỉ?” – Thảo hào hứng nói, cẩm lấy cốc của mình chờ đợi câu trả lời.
Nghe thấy câu hỏi, cậu thanh niên có vẻ hơi do dự, hành động cũng chậm hơn, nhưng không để lời mời bị chờ lâu, cậu cầm cốc trà của mình lên, cụng nhẹ vào cốc trà của đối phương thể hiện thành ý, một nụ cười tươi nở trên môi, chẳng phải cười theo phép lịch sự mà như đang gặp chuyện vui gì đó.