Chương 3: Romeo và Juliet
Giờ học kết thúc cũng là lúc tan tầm, học sinh ai nấy dọn dẹp sách vở, ngăn bàn trước khi ra về.
“Ôiiii ~ Môn hóa đúng là ác mộng đời tao! Cả học kì này tao không dám giơ tay trả bài lần nào, nghe giảng cũng không lọt tai, số phận của tao sẽ trôi dạt về đâu đây?!” – Linh, bạn cùng bàn của Thảo than thở ngay khi nghe tin mai sẽ kiểm tra bài cũ.
“Con quỷ, tuần trước tao bảo mày lên bảng ngay và luôn đi, có đáp án trong vở rồi chỉ cần chép ra thôi.” – Thảo vừa cất sách vào cặp, vừa trách móc.
“Tao biết lỗi rồi. Huhu, học sao nổi đống kiến thức này, còn chẳng hiểu nữa mà. Ước gì hôm nay Thoa không ốm, bàn mình có mỗi nó biết tí môn hóa để hỏi.” – Linh bĩu môi chán nản.
“Chỉ cần qua môn này… Thế thì mày học thuộc ghi nhớ là được. ” – Thảo bày cách.
“Qua thì qua được, nhưng tao không thể để môn hóa dìm học bạ tao, mày hiểu không?”
“Thế thì cố lên nhé.”
Cả hai nói với nhau thêm mấy câu rồi mỗi người một ngả.
Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, là Lan học ở lớp khác gọi tới.
“Alo, mày được tan chưa?” – Thảo bắc máy.
“Tao tan rồi, mày về trước đi. Nay mấy người nhóm tao tranh thủ họp với nhau vào buổi trưa, chắc muộn mới về.”
“Ok, họp gấp thế à?”
“Ờ. Chiều có mấy người bận.”
“Thế chiều chúng ta đi xe riêng nha. Chiều nhóm tao mới họp.”
“Ok, bái bai.”
“Bai.”
Gần đến tết nên có vẻ ai cũng bận rộn hơn hẳn, có thời gian lúc nào là tranh thủ lúc đấy. Hơn nữa, đây cũng là thời điểm vàng ôn luyện của các anh chị lớp trên cho kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh và học sinh giỏi quốc gia. Qua tết đến cuối tháng hai, đầu tháng ba là phát động các cuộc thi. Việc học bây giờ chiếm vị trí hàng đầu, các hoạt động ngoại khóa được thêm vào trong quỹ thời gian ít ỏi.
Thảo cúp máy, vừa đi vừa suy nghĩ về kịch bản. Cô đang nghĩ về ông bà ngoại của mình: Hồi nhỏ ăn tết ở nhà ông bà ngoại vui lắm, cả ngày chỉ chạy loanh quanh trong nhà giúp việc lặt vặt, rồi chạy ra sân chơi với em trai, thỉnh thoảng cũng chạy sang nhà hàng xóm chơi nữa. Bà lau dọn, quét tước sạch sẽ nhà cửa; có lúc ngồi một chỗ ghi gì đó vào giấy, rất dài rất nhiều, sau đó đưa cho ông ngoại rồi ông theo lời bà xách cái làn đi ra ngoài. Lúc về trên tay cầm nào là hoa quả, nào là bánh kẹo, có lúc là gạo, còn có lúc mang về một con gà. Tết là dịp để thăm họ hàng, khách đến nhà ông bà chơi mang quà bánh nhiều lắm, còn cả lì xì, thỉnh thoảng có một vài người “đem chuyện nhà mình ” đến để khoe… Đó là tuổi thơ của cô, cũng là tuổi thơ của bao người, nên Thảo định mang những chi tiết ấy vào kịch bản để hỏi ý kiến của mọi người trong nhóm.
Càng nghĩ càng nhớ, bởi lâu lắm rồi gia đình Thảo chưa về nhà ngoại ăn tết; có lẽ cô càng lớn, bố mẹ càng già đi nên công việc bận rộn càng nhiều hơn.
“Đang suy nghĩ về kịch bản à?”
“Há…”
Thảo giật mình bởi câu hỏi đột ngột tới. Cô dừng lại để nhìn kĩ xem ai vừa lên tiếng.
Hóa ra là Hoàng, chắc cậu ấy cũng vừa tan và đang đi về hướng nhà để xe chung.
“Trông cậu có vẻ đăm chiêu, nên mình nghĩ cậu đang suy nghĩ về kịch bản? ” – Hoàng suy đoán.
“À, đúng rồi. Cậu có ý tưởng gì mới không? ” – Thảo tiếp tục đi và tiếp tục chìm vào những tưởng tượng ban nãy.
“Hôm qua chị Vân Anh nói về việc buôn bán cành đào, nên mình đang nghĩ về mấy người bán hàng trên mạng trong những ngày gần tết, livestream, sales và chốt đơn.”
“Ấy, cái này hay đấy. Mình có nên biến tấu thành…kiểu như…chị bán hàng đắt lại còn không chất lượng là chúng em livestream bóc phốt đó nha.”
“Thế còn cậu?”
Hoàng dò hỏi, ánh mắt có vẻ mong chờ, chăm chú đợi câu trả lời.
Thảo suy nghĩ một lát mới đáp lại.
“Mình đang đắn đo về vấn đề khoe khoang của phụ huynh. Tết là dịp nhà này qua nhà nọ thăm hỏi, chúc tụng, có mấy người còn tiện thể khoe khoang thành tích nữa. Chúng ta có nên biến nó thành chuyện hài châm biếm không?” – Lúc nói về vấn đề này, vẻ mặt cô cực kì nghiêm túc, có lẽ Thảo thực sự đã phải nghe điều này rất nhiều.
“Chúng ta…” – Hoàng lí nhí trong cổ họng.
“Cậu nói gì?”
Vì không nghe rõ nên Thảo bất giác lại gần, đầu hơi nghiêng để lộ vành tai qua mái tóc, chân hơi kiễng để nghe rõ hơn. Hành động ấy vô tình tạo ra tư thế như bạn nam đang thơm má bạn nữ.
“Mình nói là ý tưởng ấy rất thực tế, chắc chắn tạo điểm nhấn cho vở kịch. ” – Hoàng lùi ra sau vài bước, quay đầu sang một bên khác như tránh né điều gì đó.
“Yesss, đã có một người đồng ý, thế thì những người khác trong nhóm cũng thấy ổn rồi.”
Cô gái thầm nói, rồi giơ một nắm đấm vút lên trong không khí, rất hứng khởi khi được công nhận ý tưởng. Sau đó cô chào tạm biệt bạn nam và nhanh chóng về nhà viết thêm ý tưởng vào kịch bản.
***
Tại lớp 10A.
“Thế Bình đâu rồi?” – Trưởng ban cau có hỏi.
Ai nấy cũng đều lắc đầu trước tung tích của con người này.
“Đã ai có ý tưởng chưa?” – Lan ngồi khoanh tay một bên, nói với giọng chẳng mấy vui vẻ.
Đa số đều lắc đầu, ngay cả bản thân cô cũng chưa thể nghĩ được ra bối cảnh vở kịch.
Đúng lúc ấy có tiếng hát từ ngoài vang lên: “Hai còn thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi, hai con vịt xòe ra hai cái cánh nó kêu rằng meo meo meo meo, trả lại tâm trí tôi đây…”
Tiếng hát vang vọng từ bên ngoài vào đến trong lớp, oang oang khiến người bên trong không khỏi nhăn mặt cau mày.
“Ôi, tao xin mày Bình ơi! Im dùm cái” – Trưởng ban hét lên.
“Căng thẳng vậy. Tan học rồi mà, thoải mái đi ~” – Bình ngồi xuống, tạo cái dáng rất thư giãn trên ghế, trông như người trên mây mới hạ phàm.
“Tao căng đầu mày ra chửi bây giờ! Mày lên ý tưởng chưa thằng quỷ?”
“Đơn giản. Hôm qua ngồi nghe tất cả các bài hát của Amee em đã liên tưởng tới một tình yêu ngọt ngào. Nhưng thấy hơi thiếu, thế là em nghe nhạc của Mr. Siro. Ngay lập tức, trong đầu em vụt sáng…”
Nói đến đây, cậu thanh niên bật dậy, chỉ tay lên trời đưa ra sáng kiến: ” Em đã nghĩ tới tình yêu của Romeo và Juliet…”
“Bịch” một tiếng đập bàn lớn vang lên, cắt ngang mọi tưởng tượng viển vông.
“Chúng ta là người Việt nên hãy nghĩ đến lễ truyền thống của người Việt!” – Lan nhấn mạnh.
“Thưa cô, tôi biết. Nhưng mà ban văn nghệ đã hát liền mấy bài đón tết rồi, nên là chúng ta làm chủ đề khác cũng đâu có sao? Thay đổi không khí đi” – Bình cũng chẳng thua kém, hùng hổ đưa ra lí lẽ.
“Tất nhiên là phải vui! Vui mà đúng trọng tâm mới nể chứ, ai đời lại nghĩ mấy thứ viển vông như mày?”
“Tình yêu của Romeo và Juliet chưa đủ đau thấu tim gan hay sao? Viển vông chỗ nào chứ? Mày nói coi!!!”
“Mày muốn yêu thì bước ra cổng trường rồi yêu cho đẫy. Đây là trong phạm vi trường học, làm việc có trách nhiệm và đúng trọng tâm dùm.”
“Không trách nhiệm thì là gì?”
“Cũng là “trách” nhưng mà là “trách mắng”. Hôm qua họp trong Meet đứa nào nói nhăng nói cuội hả? Rồi hát ú ớ cả tối. Trưa nay thì đến muộn, làm mọi người đợi bao lâu liền.”
“Cái này không thể đổ tại tao được. Này, hôm qua tất cả không lên được ý tưởng, không khí căng thẳng nên tao mới hát để mọi người thoải mái. Còn hôm nay…hôm nay… ” – Nói đến đây, tự nhiên Bình ấp a ấp úng như gà mắc thóc.
“Hôm nay thế nào? Hả? Hả???”
Thấy Bình không trả lời tiếp nên Lan được nước lên mặt, hỏi dồn dập khiến đối phương lúng túng.
“Tao sai, tao là người sai. Chúng mày ngồi xuống đừng nói nữa.” – Trưởng ban bất lực, chắp tay cầu xin hai con người cãi nhau nổ mắt kia.
Cả hai ngồi xuống, mỗi đứa một góc không thèm đếm xỉa tới nhau.
Tiếng cãi vã không còn, không gian cũng trở nên im ắng hơn hẳn, có lẽ mỗi người đều đang có tâm tư riêng.
Qua mấy phút, có người đột ngột lên tiếng lần nữa: ” Nếu dựng bối cảnh mới khó quá, chi bằng mình mượn bối cảnh đi?”
“Ý mày là sao Chi?” – Bạn nam bên cạnh hỏi.
Tất cả đều hướng ánh mắt mong chờ lên cô gái tên Chi.
“Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” ấy. Chị Hoàng Thùy Linh mượn bối cảnh mùa xuân của truyện để làm MV, còn mình mượn cảnh đêm tình mùa xuân để dựng kịch.”
Ý tưởng đưa ra khiến tất cả tỉnh người, ai nấy cũng gật đầu tán thành.
“Hay! Rất hay! Tinh hoa hội tụ, tao rất yêu.” – Trưởng ban vỡ òa, ồm trầm cô bạn như báu vật.
Vấn đề được giải quyết, tất cả bắt tay vào thảo luận các tình tiết và diễn biến sau đó.