Chương 1: Chicken and Fish
Khi tất cả đã yên vị tại chỗ ngồi của mình, trưởng ban tiếp tục nói:
“Chào mừng tất cả các em đến với câu lạc bộ Chicken and Fish ~~~” – Giọng của trưởng ban cao vút ở cuối câu, kèm theo động tác hai tay dơ cao, ngực hơi ưỡn thể hiện sự chào đón nồng nhiệt.
Nghe thấy vậy cả khán phòng yên lặng vài giây, mặt ai nấy cũng đều nghệt ra bởi cái tên quái dị kia. Trong khi đó, mặt của trưởng ban hớn hở, miệng cười toe toét, vẫn chưa ý thức được lời nói của mình cho tới khi bị thư kí đứng bên cạnh đá cho một cái vào chân mới tỉnh người.
“E hèm. Cái tên này rất là ý nghĩa nhé: con gà trên mặt đất chăm chỉ, cần mẫn kiếm nguồn thức ăn; con cá dưới biển lặn sâu từng tầng từng tấc để nhìn thấy những điều mà con người chưa thấy. Nó giống như chúng ta, làm ở mảng truyền thông đâu chỉ có viết lách, mà còn phải tìm hiểu, đào bới để có ý tưởng lên bài, chăm chỉ và chuyên cần nữa.” – Trưởng ban nói với gương mặt cùng ánh mắt đầy tự hào, chất giọng lên xuống nhấn nhá như đọc thơ
“Em tưởng gà công nghiệp chỉ cần chờ con người mang thức ăn vào thôi?” – Cậu thư kí đứng bên cạnh lên tiếng.
Cả khán phòng rộ cười trước câu nói đùa mang tính mỉa mai của cậu thư kí.
“Ờ…ờm…tao nói chung chung, đại loại là thế.” – Trưởng ban thì thầm nhưng không quên gằn giọng đe dọa.
Bên dưới, có hai cô nữ sinh thì thầm.
“Có trưởng ban hề như này, về sau đỡ áp lực hơn hẳn.” – Lan hí hửng nói.
“Hề truyền kiếp, nghe danh lâu rồi mà.” – Thảo cũng nhịn cười lắm để nói với bạn.
“Mọi người, mọi người trật tự nào.” – Trưởng ban vỗ tay ra hiệu.
“Rất vui khi được chào đón thế hệ mới của ban truyền thông. Mặc dù có mấy người bây giờ mới gia nhập ban chúng ta nhưng có duyên được làm việc cùng nhau phải thật đoàn kết nhé. Đặc biệt là các anh chị lớp 11, lớp 12 đang ngồi đây hãy nhiệt tình chỉ bảo các em, truyền đạt kinh nghiệm, tất nhiên là có cả anh rồi. Để chúng ta của những tháng năm cấp 3 không phải luyến tiếc, cùng nhau tạo ra thật nhiều kỉ niệm đẹp nha mọi người. ” – Chẳng còn dáng vẻ xà lơ khi nãy, trưởng ban nghiêm túc nói về vấn đề này.
Thế hệ mới được đề cập tới là khối 10 mới vào trường. Khối lớp 12 tốt nghiệp, nhiều anh chị chia tay với ban truyền thông đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều học sinh lớp 10 đăng ký tham gia. Mỗi ban, mỗi câu lạc bộ đều có 2 đợt đăng kí tuyển chọn: đợt thứ nhất diễn ra vào đầu năm học, đợt thứ hai diễn ra vào cuối học kì 1 dành cho những ai chưa kịp đăng ký hoặc suy nghĩ kĩ càng hơn trước khi tham gia.
“Nội dung chính thứ nhất của buổi họp hôm nay đã xong. Nội dung chính thứ 2 mà anh muốn đề cập tới các em là ban giám hiệu có chỉ thị ban truyền thông chúng ta sẽ dựng vở kịch cho hôm tổng kết trước khi về ăn tết. Cả ban chúng ta chỉ giữ lại mấy người làm công tác truyền thông, còn lại đa số sẽ tham gia vở kịch. Nên bây giờ anh có ý kiến như thế này, chúng ta sẽ phân nhóm để thảo luận cùng nhau về ý tưởng. Hạn chót là 3 ngày nữa nộp ý tưởng, sau đó ngồi lại để họp chọn ra ý tưởng phù hợp nhất. Mọi người đồng ý không ạ? Cứ cho ý kiến.” – Trưởng ban phổ biến kế hoạch sắp tới, cũng như nhiệm vụ đầu tiên cho những người mới vào.
Sau mấy phút bàn tán, tất cả đều nhất trí với ý kiến trên.
“Nếu không ai phản bác thì chúng ta triển nhé. Để công bằng về số lượng trong từng nhóm, anh sẽ cho mọi người bốc thăm. Hơn nữa điều đấy cũng tốt, tạo nhiều cơ hội kết thân hơn nhỉ? Rồi nhỡ đâu lại được cùng nhóm với crush~” – Trưởng ban vừa nói, vừa lôi từ dưới gầm bàn ra một cái hộp nhỏ đựng thăm, có lẽ anh ấy đã sắp xếp kế hoạch này từ trước.
Người đầu tiên bốc là trưởng ban, tiếp đó là thư kí và được truyền tay từ người này sang người khác đảm bảo tính công bằng.
“Huhu tao mong vận may sẽ đến trong hôm nay để được ở cùng nhóm với mày” – Lan cầm trên tay “giải độc đắc”, cầu nguyện cho bản thân được như ý.
“Tao cảm giác là không đâu.” – Thảo cười cười trêu chọc cô bạn.
“Mày đừng làm tao sợ, xa mày tao không chịu nổi ~” – Lan dúi đầu vào vai cô bạn, giọng có chút tủi hờn.
“Gớm, bình thường toàn đánh đuổi tao, chê tao, giờ mới thấy tao quan trọng à?” – Thảo hất vai tỏ ý xa lánh, miệng nhếch xệch.
“Tao sai.” – Lan nhoẻn miệng cười, hai tay dơ lên tỏ ý đầu hàng.
***
“Này, liệu có được không?” – Cậu thư kí đi đến chỗ bạn mình dò hỏi.
“Không biết hôm nay vận may đến đâu?” Chàng trai nọ thở dài, nhún vai trông chán nản. “Mà sao lại phải bốc thăm như này?” – Cậu ta hỏi vặn lại thư kí.
“Ôi, Hoàng! Mày đừng có nhìn tao cau có thế chứ. Tao chỉ là thư kí bé nhỏ thôi! Tao đã bảo anh Minh không cần làm thế đâu, chúng nó quen biết nhau hết mà nhưng anh không chịu nghe tao. Anh cứ lo khác lớp khác khối rồi có nhóm rõ đông, có nhóm lẻ tẻ mấy người… Kiểu không thân nên không cùng nhóm,vì vậy anh ấy cho bốc thăm để chia đều. Tao cũng sốt sắng lắm nhưng mà ông ấy trên tao, phải nghe thôi.” – Thư kí ủy khuất nói, bất lực đến độ vừa nói vừa thút thít như sắp khóc.
Hoàng chẳng nói gì thêm, thở dài thườn thượt lần nữa, quay xuống dưới nhìn một cái, trong lòng nặng nề nhiều tâm tư.
“Thư kí nhỏ” thấy vậy, vỗ vai bạn thân an ủi rồi nói một câu chắc nịch: “Tao là ai chứ? Tao là Thế Bình, con mẹ Liêm, bố Tuấn nên không gì không thể làm khó được tao… Ấy nhầm, không gì có thể làm khó được tao! Mày yên tâm, tao sẽ hỏi dò giùm mày. Tin tao!”
“Nói còn nói nhầm được, có chỗ nào của mày đáng tin à?” – Hoàng liếc xéo, không buồn để tâm.
Trước lời mỉa mai ấy, “thư kí nhỏ” không hề đau lòng mà còn chọc chọc vào đầu, ý chỉ anh đây thông minh sẵn rồi, chú cứ yên tâm.