Chương 6: Yến Khuynh rũ mắt, cố chấp mà kiên định:...Ngươi nói gì cũng được
- Trang Chủ
- Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê
- Chương 6: Yến Khuynh rũ mắt, cố chấp mà kiên định:...Ngươi nói gì cũng được
Đêm khuya mịt mùng, đã qua giờ tý ( sau nửa đêm), Yến Khuynh vẫn còn chưa ngủ, mà đi tới khố phòng của Đại Lý Tự xem xét hồ sơ. Đêm khuya yên tĩnh, tòa quan nha Đại Lý Tự này tĩnh mịch nghiêm nghị, Phong Nhược xách đèn đi theo phía sau Yến Khuynh, đi giữa những giá sách đồ sộ ở hai bên.
Phong Nhược chưa hiểu rõ hết, dưới ánh nến mờ nhạt, hắn chỉ nhìn thấy vạt áo Yến Khuynh nhẹ nhàng lướt qua từng quyển sách. Yến Khuynh tiện tay muốn lấy quyển sách xuống, cũng đem quyển không phù hợp một lần nữa đặt trở lại trên giá cổ.
Phụ thân Từ Cố là đại nho nổi tiếng thiên hạ của Nam quốc, từng đảm nhiệm chức quan lớn trong triều đình. Sau khi tân triều thành lập, Từ Cố mang theo con gái ẩn cư ở Vân Châu, chuyên tâm dạy dỗ con. Nhưng tân triều bách phế đãi hưng ( 百废待兴[bǎi fèi dài xīng]: nghĩa là rất nhiều chuyện bị gác lại đang chờ được thực hiện), triều đình cần gấp danh sĩ như vậy vì quốc gia mà dùng sức lực để phục vu, liền phái người đến theo dõi hai cha con Từ Cố.
Mùa đông năm đó, Từ Cố mất tích, Đại Lý Tự nghi ngờ ông ta phản quốc, nhưng lại không có chứng cớ. Chính lúc này, Lương gia Trường An lấy thân phận đệ tử Từ Cố vươn tay giúp đỡ Từ Thanh Viên. Đại Lý Tự thuận nước đẩy thuyền để Từ Thanh Viên tiến vào Trường An, vừa là giám sát, vừa là cơ hội để tìm ra tung tích của Từ Cố.
Trong thư các, chỉ có thanh âm Yến Khuynh nhẹ nhàng ôn hoà.
Yến Khuynh bị bụi phủ bay trên giá sách rơi xuống làm hắn bị sặc, hắn ho khan hai tiếng. Phong Nhược vội vàng tiến lên kiểm tra, bị Yến Khuynh xua tay, tránh đi.
Yến Khuynh tránh né sự đụng chạm của người khác, thanh âm cực nhẹ: “Vụ án của Từ đại nho do ta tự mình phụ trách. Ta vốn nên đi Lương viên thăm hỏi Từ nương tử tìm hiểu tung tích phụ thân nàng ta. Nhưng đầu năm công vụ chồng chất, lại sợ Từ nương tử sợ hãi Đại Lý Tự mà không chịu nói ra sự thật, ta đã do dự rất nhiều nhưng cuối cùng cũng không gặp lại Từ cô nương.”
Phong Nhược không phục: “Là do người thiện tâm, không muốn quấy rầy một nương tử mồ côi dưới điều kiện không có chứng cứ. Tung tích của Từ đại nho bất định. Ngài sợ có người rắp tâm mượn chuyện này khi nhục Từ nương tử, đành phải tùy ý để Từ nương tử ở Lương Viên.”
Yến Khuynh lắc đầu nói: “Ta chỉ là không muốn gây thêm phiền phức. Ta nghĩ Lương Viên ở Trường An là một ngoại tộc, rất ít khi liên lạc với người ngoài chỉ sống trong một góc. Ở một nơi yên tĩnh như vậy, có lẽ có thể trước khi tra được tội của Từ Cố chiếu cố đến Từ nương tử.”
“Nàng bất quá chỉ mới hai mươi chín tuổi, lại bị ép vào Trường An cũng là bởi vì Đại Lý Tự không thể chiếu cố nàng…… Ta về công không thể che chở nàng, về tư liền cũng chỉ có thể ngầm đồng ý với nàng như thế. Vạn lần không nghĩ tới Lương gia có án mạng, đem Từ nương tử liên lụy vào.”
Phong Nhược nói: “Người chính là đối xử với người khác quá tốt, thân thể mới rơi vào tình trạng này, đều còn ở…”
Tâm tình hắn sa sút, ngọn nến trong tay hắn lay động một chút, khiến hắn cả kinh. Hắn không nói tiếp nữa.
Yến Khuynh đi tới trước một giá sách, gỡ từng hồ sơ có liên quan đến Lương gia xuống. Hắn vừa lật xem, vừa trầm tư:
“Lương gia là ngoại tộc trong rất nhiều danh môn thế gia ở thành Trường An. Tiền triều cùng tân triều luân phiên, chiến loạn ảnh hưởng không ít đến các thế gia, phần lớn thế gia lựa chọn nhập thế, mà Lương gia thì bế quan toả cảng, lựa chọn lánh đời. Đến hôm nay, tân triều đã thiết lập được năm năm, Lương gia chỉ có một vị lang quân ở trong triều đảm nhiệm tế rượu tại Quốc Tử Giám, chức vụ nhàn nhã không liên quan đến thực quyền như vậy, còn những người khác đều đóng cửa không ra.”
Lương gia thế hệ này chỉ có Lương Khâu là một vị lang quân trẻ tuổi, nhưng dường như cũng không có ý tiến vào con đường làm quan. Lương gia lang chủ tự xưng là đồ đệ của Từ đại nho, đón Từ Thanh Viên tới Trường An, cùng các cô gái mồ côi khác mà bọn họ cứu tế ở Lương viên, làm bạn cùng với vị lão phu nhân Lương gia kia tận hưởng niềm vui thiên luân. ( Thiên luân: mối quan hệ gia đình như là quan hệ cha con, quan hệ anh em)
Yến Khuynh lật hồ sơ xem từng thứ một, rồi lại đem hồ sơ đặt trở lại trên giá sách.
Hắn nhẹ giọng: “Hồ sơ về Lương gia không đồng đều. Phong Nhược, ngày mai ngươi đến Hộ bộ một chuyến, xem có thể lấy được tin tức hộ tịch của các nữ lang Lương viên thu lưu hay không.”
Phong Nhược trả lời: “E rằng rất khó. Đã là cô nhi, lại gặp tân triều cựu triều luân phiên, các loại văn thư đều hỗn loạn. Hộ bộ cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.”
Hắn nhìn khuông mặt nghiêng nghiêng của Yến Khuynh, thần thần bí bí nói: “Hôm nay ta cùng tiểu trù bếp Lương viên trò chuyện, bà ta nói Lương gia làm chuyện cúng bái hành lễ, bởi vì Lương viên không sạch sẽ. Mấy ngày Lương Viên cúng bài trùng hợp cũng chính là lúc Vệ Miểu chết. “
“Nhưng lời nói tiểu trù nương kia quanh co, chỉ sợ trong lời nói thật giả lẫn lộn một nửa. Lang quân, người có phải hay không hoài nghi Lương Viên có rất nhiều nữ lang, đều chết giống như Vệ nương tử lúc này đây, mất tích sao? Ta chính là cảm thấy pháp sư Lương gia này rất có vấn đề, có thể là làm chuyện gì đó không thể cho người khác biết.”
Yến Khuynh nghiêng tai nghe Phong Nhược nói chuyện, chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi vạn phần. Hắn cần cố gắng tập trung tinh thần, mới có thể nghe Thanh Phong Nhược đang nói cái gì.
Bên tai ong ong nửa ngày, Yến Khuynh sau khi phán đoán ra được ý tứ của Phong Nhược, hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Từ Thanh Viên và vị Lương lang quân kia lúc ban ngày nghe được.
Hắn đem một quyển hồ sơ xa xa ném cho Phong Nhược, Phong Nhược tay chân sắc bén linh hoạt tiếp nhận lấy, nghe Yến Khuynh mở đầu ngắn gọn: “Đây là từ năm Long Thành nguyên niên đến năm năm, Lương gia hiếm khi có vài lần báo án. Lần đầu tiên là một biểu tiểu thư tên Diệp Thi bỏ trốn mất tích, bọn họ nhờ Đại Lý Tự tìm người, vị cô nương này báo án tường thuật rõ ràng nhất. Sau đó là thị nữ của nàng ta bất ngờ chết, cứ thỉnh thoảng lại có một nữ tử chết đuối trong hồ… Từ năm Long Thành thứ ba, Lương gia không báo án lần nào nữa.”
“Bởi vì hộ tịch không được đầy đủ, Lương gia thu lưu các nữ tử, người bên ngoài Lương Viên ít khi được nghe nói đến”
Phong Nhược nhanh chóng lật ra xem, quả nhiên nhìn thấy vụ án ban đầu là vị biểu tiểu thư mất tích kia, tình tiết vụ án lưu loát viết suốt ba trang, ước chừng là lão phu nhân yêu thương vị tiểu thư kia như thế nào, nữ tử kia lại bị người ta lừa đi… Vụ án sau đó, chỉ ghi chép không quá nửa trang, bên dưới liền không còn gì.
Yến Khuynh lật xem hồ sơ, hỏi: “Vệ nương tử đã chết, Vệ Miểu là người như thế nào?”
Phong Nhược thuận miệng: “Nghe nói là một nữ tử đặc biệt thẹn thùng, chưa bao giờ cãi vã với người khác. Nhưng thị nữ hầu hạ nương tử bị Lương gia quản, ta tìm không thấy. Ta nghe nói Vệ nương tử kia thẹn thùng, nhìn thấy pháp sư cũng có thể bị dọa khóc…”
Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Yến Khuynh: “Cái này hình như giống với lang quân hơn thì phải?”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rơi vào hàng mi dày của thanh niên. Lông mi dày như bức màn vậy, cằm Yến Khuynh có chút trắng bệch.
Anh thấp giọng: “Chớ có trù rủa người khác mệnh dài hay ngắn.”
Phong Nhược thầm nghĩ, xấu hổ lại không tính là tật xấu gì lớn, như thế nào chính là “trù rủa” chứ?
Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng lật sách, một lát sau Yến Khuynh nói: “Qua hai ngày nữa, Lương gia phải đến một chùa lễ Phật. Cuối xuân, Vệ Miểu chết ở Lương viên, thi thể không thể bảo quản được quá lâu phải xử lý. Ta giả làm nông phu trồng hoa quanh quẩn suốt ở Lương viên, không thấy đất bị lật, trong hồ cũng không có xác chết nổi lên… Chỉ sợ thi thể Vệ Miểu, muốn mượn lần bái Phật này, đi chùa miếu nghĩ biện pháp xử lý. “
“Vậy chúng ta cũng kiếm một cái cớ đi lên ngôi chùa đó.”
Hắn dặn dò Phong Nhược như vậy, Phong Nhược liên tục gật đầu.
Phong Nhược ôm những quyển sách này, hắn vẫn nhức nhức cái đầu, lại thuyết phục Yến Khuynh cùng hắn trở về nghỉ ngơi.
Lúc đóng cửa phòng, Phong Nhược đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu kỳ quái hỏi Yến Khuynh: “Ta từ tiểu trù nương kia phát hiện Từ nương tử có lý do thoái thác không đồng nhất, do đó phán đoán nàng ta có chuyện gạt chúng ta. Lang quân người dựa vào cái gì cảm thấy nàng ta đang nói dối?”
Yến Khuynh đặt mình dưới ánh trăng sáng tỏ trên hành lang, thanh thản bình yên. Phong Nhược hỏi một hồi lâu, hắn mới chậm chạp phản ứng lại, khuôn mặt vì vậy mà lộ vẻ ngượng ngùng.
Hắn chần chừ liếc mắt nhìn thị vệ nói: “Ta gặp nàng ta trên một con đường hẹp trong hoa viên, ta đã đặt một cái khăn lên cổ tay nàng ấy. Lúc trước nàng ta nói mình tửu lượng không tốt, mới mơ hồ không biết có phải mình đã giết người hay không. Ta đổ cả một bầu rượu lên khăn, lại lấy hương liệu che giấu đi mùi rượu. Tuy rằng độ mạnh của loại rượu này mặc dù không nặng bằng tự mình uống, nhưng cả một bầu cũng cực kỳ khả quan. Nhưng mà khi khăn dán vào cổ tay Từ nương tử……”
Hắn nghĩ đến hành vi vô cùng rõ ràng của vị tiểu thư kia, trong đôi mắt đẹp như thu thuỷ kia không có một tia men say.
Yến Khuynh nói: “Từ Thanh Viên nói dối. Nàng ta không phải không giỏi uống rượu, chuyện xảy ra đêm đó, chưa chắc là nàng ta không biết gì cả. Có lẽ nàng ta đã nhìn thấy gì đó, nhưng lại không tiện nói ra. Có lẽ nàng ta muốn bảo vệ điều gì đó, dẫn chúng ta đi điều tra. Có lẽ ngay cả thị nữ của mình cũng bị lừa gạt, khiến thị nữ cho rằng nàng ta thực sự là đối tượng bị tình nghi giết người. Ta mặc dù không biết tại sao cô ta lại nói mình là hung thủ, nhưng…”
Hắn rũ mắt, bình tĩnh ôn hòa: “Nàng ta đã bày tiệc, nếu ta không đến, chẳng phải phụ tấm lòng của mĩ nhân một phen sao?”
Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm, hắn run lẩy bẩy ôm chặt hồ sơ trong lòng mình.
– ————-
Đầu tháng tư, mưa dai dẳng không dứt.
Vụ án Vệ Miểu mất tích không có ai đề cập tới, Từ Thanh Viên và một đám nữ tử cùng với Lương Khâu, cùng lão phu nhân đến Tích Thiện Tự ở Nghĩa Ninh Phường lễ Phật.
Tích Thiện Tự là một am ni cô, các sư thái trong chùa thân được Lương lão phu nhân vô cùng tín nhiệm. Ngày Vệ Miểu chết, những sư thái này vừa mới làm xong pháp sự liền rời khỏi Lương viên. Trước khi đi, sư thái mời Lương lão phu nhân hai ngày nữa đi tham gia sự kiện trọng đại trong miếu ——
《Ngày Phật đản》
Lương lão phu nhân một lời đáp ứng.
Mọi người trong Lương gia ngồi xe ngựa đi tới Nghĩa Ninh Phường, lúc chạng vạng tối, mưa như chút nước, cả một khung cảnh đều mù sương, sương và mưa nhỏ giọt xuống, làm mờ đi cả những ngọn núi xa xa.
Mưa bụi đầm đìa, mơ mơ hồ hồ giữa lưng chừng núi. Từ Thanh Viên xốc mành xe ngựa lên nhìn ra xa, nàng nhìn thấy trong núi có miếu, nấp ở trong núi non cỏ cây xanh um, một dãy nóc nhà tối đen và u ám.
Lôi điện cắt ngang qua bầu trời, một đạo tuyết trắng rơi xuống.
Thân thể Từ Thanh Viên run lên.
Lão phu nhân ngồi cùng xe vội vàng ôm nàng vào lòng, coi nàng như tiểu nữ hài mà dỗ dành: “Lộ Châu nhi đừng sợ, đêm nay chúng ta tất nhiên có thể lên núi, kịp giờ ăn cơm chay. Tổ mẫu rất quen thuộc với các sư thái ở Tích Thiện Tự rồi, ngươi trước đây cũng đã gặp qua các nàng, các nàng đều là thiện nữ nhập Phật.”
Từ Thanh Viên nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, con không sợ…”
Nàng đang muốn thả rèm xuống xe, bỗng nhiên nhìn thấy trong màn mưa mù mịt, một đội kỵ sĩ khoác áo tơi màu đen vận chuyển thứ gì đó đi trên đường núi.
Thân thể thanh viên nghiêng về phía trước, nàng ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Đông nghìn nghịt các kỵ sĩ trên người nước mưa rơi tí tách, xe ngựa của Lương gia dừng lại, đi thương lượng với đám người bên kia.
Đám kỵ sĩ kia xuống ngựa.
Một lát sau, Lương gia quản sự đi tới trước xe ngựa, dặn dò lão phu nhân và các nữ lang: “Lão phu nhân, là Đại Lý Tự vận chuyển quan tài đến Tích Thiện Tự, để tạm quan tài giữ ở Tích Thiện tự. Không muốn gặp chúng ta, bên kia muốn thỉnh an lão phu nhân.”
Đại Lý Tự chưởng quản hình ngục, thường xuyên gặp phải án tử thi không nhà để về. Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ lựa chọn đem những tử thi như vậy lưu lại ở trong miếu trông coi, chờ cho khảo sát và lập hồ sơ hoàn tất, rồi mới đem chôn cất xuống dưới đất.
Đại Lý Tự chuyến này, tựa hồ là vì công vụ.
Vừa nghe đến “Đại Lý Tự” ngực Từ Thanh Viên thắt lại, lỗ tai dựng thẳng lên.
Nàng ngước đôi mắt đẹp lên, vươn cổ nhìn về phía bên kia, muốn nhìn xem trong áo tơi đen nhánh kia, Yến Khuynh có ở đó hay không. Cho đến hôm nay, Yến lang quân đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng hay không?
Mà Lương lão phu nhân đối với chuyện gặp thi thể trên đường này có chút chán ghét, vừa nghe đối phương còn muốn tới thỉnh an, quả quyết cự tuyệt: “Không cần.”
Từ Thanh Viên lập tức nóng nảy: “Tổ mẫu…”
Trong xe các nữ tử đều nhìn nàng bằng con mắt kì quái, Lương Khâu tay đang ôm chậu cây cũng nghi hoặc nhìn nàng.
Từ Thanh Viên đỏ mặt, lộ ra sự sợ hãi, nàng lại quanh co nói: “Gặp lại tức là duyên, ít nhất cho bọn họ một ly nước uống đi…”
– ———
Cùng lúc đó, Yến Khuynh xuống ngựa, nhìn xe ngựa Lương gia dừng lại.
Mũ trúc che khuất mắt mũi của hắn, chỉ lộ ra một chút cằm. Hắn rõ ràng nhìn thấy xe ngựa bên kia hàn huyên, nhưng hắn im lặng một lát, phân phó Phong Nhược:
“Ngươi đi chào hỏi bọn họ, cùng Từ nương tử nói vài câu.”
Phong Nhược vốn không có việc gì làm trong nháy mắt kinh ngạc: “A? Ta? Ta nói cái gì? Lang quân, người ta muốn ăn thuốc an thần, chỉ sợ không phải là cho ta đi?”
Yến Khuynh cúi thấp mắt, cố chấp mà kiên định: “… Ngươi nói gì cũng được.”