Chương 417 Muốn nhận con gái ư
Lục Khiêm cười nói: “Tự dưng lại đến Tam Bảo Điện làm gì, sao hôm nay các vị khách quý lại có thời gian đến nhà tôi vậy?”
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn xấu hổ khi gặp ông ấy.
Ngày thường ông ấy cũng không dám đến thăm nhà, nhưng hôm nay Kiều Cảnh Niên vẫn muốn đấu tranh cho chính mình, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì mở miệng nói: “Hôn sự của Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng đã định rồi, tôi và mẹ tôi chỉ có một yêu cầu thôi, đó là để Ôn Noãn lấy chồng ở nhà họ Kiều, của hồi môn của con bé nhà họ Kiều chúng tôi sẽ trao!”
Những lời này đến Hoắc Chấn Đông còn nghe không nổi cơ mài
Nhưng ông không lên tiếng mà để Lục Khiêm xông lên phía trước.
Từ trước đến nay Lục Khiêm vẫn luôn lịch sự tao nhã, nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, ông không cần phải giấu diếm gì trước mặt Kiều Cẩn Niên cả, lập tức tức giận gào lên: “Mẹ kiếp! Con cái nhà họ Lục bọn tao có liên quan gì đến mày.”
Kiều Cảnh Niên lấy ra giấy giám định DNA ra.
Giọng ông ấy khàn khàn: “Ôn Noãn chính là con của tôi và Tiểu Noãn, điều này không ai thay đổi được!”
Lục Khiêm cười nhạo một tiếng.
Ông chỉ vào Kiều Cảnh Niên rồi hằn học nói: “DNA đáng giá bao nhiêu tiền? Kiều Cảnh Niên tao hỏi mày… mày đã từng cho Ôn Noãn một đồng nào chưa? Khi còn bé còn nhỏ mày có ẫm bồng nó chưa? Tao nói cho mày biết, là Ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn đã nuôi con bé lớn, trong hôn lễ Ôn Noãn cũng chỉ gọi chị Nguyễn là mẹ mà thôi, còn Kiều Cảnh Niên mày thì ngay cả †ư cách tham dự cũng không cói”
“Mày có tư cách để làm bố con bé sao! Bố của Ôn Noãn đang nằm chung một mộ với em gái tao Lục Tiểu Noãn kia kìa, còn mày thì lại thoải mái đi ngủ cũng những người đàn bà khác, giận hờn em gái tao là kết hôn với người khác ngay!”
Kiều Cảnh Niên chẳng thể phản bác được nữa.
Trước đây là do Tiểu Noãn hiểu lầm ông ấy, mặc dù ông ấy và Tố Dung nằm chung một chỗ nhưng không có chuyện gì xảy ra cải
Sau đó Tiểu Mạn cố ý rời đi.
Sau khi ông ấy kết hôn với Tố Dung thì mới biết Tiểu Noãn mang thai.
Tất thảy mọi chuyện ông ấy đều chẳng biết gì cả.
Ngón tay Lục Khiêm kẹp điếu thuốc rồi chỉ thẳng vào người Kiều Cảnh Niên: “Ý trời đã định khiến mày không có con nối dõi rồi!”
Em gái ông ấy, Lục Tiểu Noãn, xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng lại nguyện ý đi theo một tên nghèo khổ, vậy mà hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, em gái ông ấy bị tên quèn đó bỏ rơi!
Người đàn ông vô ơn đó đã ôm lấy người phụ nữ độc ác kia và hạnh phúc suốt hai mươi năm rồi!
À!
Muốn nhận con gái ư, nghĩ hay nhỉ!
Lục Khiêm nói chuyện không chừa đường lui mà cũng chẳng cần chừa đường lui, Kiều Cảnh Niên mất cái gì chứ? Ông ta chẳng mất gì cả, nhưng Tiểu Noãn thì lại trầm cảm mà qua đời, Lục Khiêm ông thì mất đi người em gái mình yêu nhất.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên kia.
Kiều Cảnh Niên xin ông giúp đỡ nhưng Hoắc Chấn Đông đã nói rõ rồi, ông ấy chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
Quả thật là Cảnh Niên có ơn với nhà họ Hoắc, nhưng bao năm qua cũng đã báo đáp đủ rồi, hơn nữa năm đó Minh Châu rơi xuống nước được cứu nhưng ban đêm vẫn hay nói mớ, nói là Kiều An đẩy cô ấy xuống nước.
Trẻ con quậy phá thì thôi đi, còn khiến Kiều Cảnh Niên mất đi khả năng sinh sản.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.yhbnqfvp5::before{content:attr(nlfgbejzcy);}.zdfcgrxp1::before{content:attr(pltrgxeuch);}img{max-width: 100%;}