Chương 8: Giang Tâm Di, Từ Yến Dung
Chút ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào căn hộ, sau cái đóng cửa của cô gái cũng tắt ngấm. Bên trong rất tối, chỉ còn vài tia ánh sáng le lói của đèn đường, được hắt vào từ cánh cửa chưa đóng ngoài ban công.
Không gian tĩnh mịch có chút đáng sợ, cô gái lại như đã quen thuộc với cảnh này. Bỏ chiếc balo xuống ghế sofa rồi dựa theo ánh sáng mờ mờ đi thẳng xuống bếp. Đưa tay tìm kiếm công tắc điện bật lên.
Chiếc đèn đã lâu ngày không được thay mới, ánh sáng có chút yếu ớt. Cô nhìn lên trên bàn, nơi đó được đặt một chút đồ ăn, tất cả đều đã nguội ngắt. Mở điện thoại, lúc này đã một giờ đêm.
Cô nhìn về phía căn phòng đối diện tối om. Cô nghĩ, có lẽ sẽ có được vài ngày yên tĩnh, không phải nghe tiếng cãi vã cùng tiếng đổ vỡ của đồ đạc trong nhà. Không phải thấy ánh mắt chán ghét của mẹ cùng khuôn mặt tăm tối, lại có chút áy náy khó hiểu của cha khi nhìn mình.
Cứ khoảng một thời gian, cha mẹ cô sẽ đi đâu đó vài ngày, cũng không hề nói với cho cô biết họ sẽ đi đâu, khi nào trở về. Cô về nhà, thấy nhà vắng vẻ thì sẽ tự hiểu.
Thở dài một hơi, từ khi nào được ở nhà một mình lại khiến cô cảm thấy thoải mái như vậy.
Cô mở tủ tìm một chai nước lạnh, nhưng tủ lạnh trống trơn. Đành ngồi xuống ghế, cũng chẳng hâm nóng lại mà ăn hết hai đĩa thức ăn trên bàn. Cũng đã rất lâu rồi, dù có về sớm hay về muộn thì đồ ăn vẫn luôn nguội lạnh, cũng rất lâu rồi cô không được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Một bữa ăn có đủ ba người, nếu không phải im lặng tới ngột ngạt thì cũng là tiếng khích bác cùng cãi vã.
Cảm giác trong gia đình lúc nào cũng rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi cô không dám cũng không muốn trở về nhà quá sớm. Thế nhưng sau đó cô nhận ra, dù cô có đi về muộn thế nào cũng không hề có ai quan tâm. Lâu dần thì cũng thành thói quen cả.
Ăn xong rửa hết đống bát trong bồn rửa, cô trở về phòng. Cô bật đèn ngủ nằm trên giường nhìn khắp xung quanh. Phòng của cô gái mười sáu tuổi lại chỉ có một cái giường cùng một bộ bàn ghế. Rất trống trải và lạnh. Cô xoay người tự ôm lấy mình khó khăn tiến vào giấc ngủ.
Một tiếng chuông báo thức vang lên, Từ Tâm Di mở mắt. Ánh sáng của bình minh tràn khắp căn phòng. Cô ngồi dậy nhìn rõ từng bài trí xung quanh. Một căn phòng xinh đẹp và đầy màu sắc. Thứ ánh sáng tươi đẹp này hoàn toàn khác xa cùng căn phòng tối tăm trong giấc mơ đêm qua của cô. Một căn phòng xa lạ nhưng cô lại thấy gần gũi, nơi đây sau này sẽ là nhà của cô.
Từ Tâm Di nhớ lại buổi chiều ngày hôm qua. Tất cả diễn ra như một giấc mộng. Cô từ một người mồ côi lúc này lại có cha mẹ, có bà nội cùng hai anh trai. Từ Tâm Di trở thành Giang Tâm Di. Bà nội nói, luật sư sẽ nhanh chóng hoàn thành tất cả thủ tục.
Cô bây giờ là Giang Tâm Di. Còn Giang Yến Dung, người luôn sống trong thân phận của cô sẽ trở về vị trí vốn có của cô ta, là Từ Yến Dung.
Trước khi bị lôi ra khỏi biệt thự, cô ta gào khóc cầu xin tha thứ. Cha Giang cùng anh cả có chút không đành lòng quay người đi. Nhưng bà nội kiên quyết không chấp nhận.
Bà cho cô ta hai lựa chọn. Ở lại trong nước và công bố tất cả chuyện xấu mà bố mẹ ruột của cô ta gây ra.
Hai là Từ Yến Dung phải âm thầm ra nước ngoài. Dù sao thì thiên kim Giang gia từ lúc bị bắt cóc năm hai tuổi, và được tìm trở về thì hình ảnh vẫn luôn được giữ kín. Trừ một vài gia tộc thân thiết được gặp trực tiếp ra thì rất ít người biết tới. Vậy nên sự thay đổi vị trí này sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn.
Từ Yến Dung không có đường lui, sợ hãi lựa chọn điều thứ hai. Nếu công bố tất cả, cô ta sẽ không còn đường sống. Hai ngày nữa Từ Yến Dung sẽ hoàn toàn biến mất.
Đối với Từ Yến Dung, Giang Tâm Di không biết cảm xúc của bản thân dành cho cô ta là gì.
Không chán ghét cũng không đồng cảm. Từ nhỏ hai người đã có một khoảng thời gian ở cùng nhau rất hòa thuận, cũng thật vui vẻ. Cho tới khi người Giang gia tìm đến, cô ta thay thế cô trở về sống cuộc sống hạnh phúc. Còn cô lại đi theo vợ chồng Từ Chính Kính đi đến Giang Bắc chịu mọi đau khổ.
Chút tình cảm còn xót lại của cô với vợ chồng Từ Chính Kính, cũng theo sự thật về thân phận của hai người được phơi bày mà chấm dứt. Từ Yến Dung ở trong thân phận của cô mà nghiễm nhiên nhận tất cả thương yêu của gia đình cô. Còn cô lại vì sự áy náy và day dứt của cha mẹ ruột Từ Yến Dung mà chịu sự ghẻ lạnh từ họ.
Cô không ghét Từ Yến Dung bởi người làm ra chuyện này là cha mẹ cô ta. Nhưng nỗi đau trong tim Giang Tâm Di sẽ còn mãi. Bà nội cũng hiểu như vậy, thế nên để cô ta biến mất là lựa chọn tốt nhất.