Chương 27: Về Trung Quốc
– Ba mẹ, con về rồi
Xách chiếc va li vào bên trong nhà, Khánh My nhào vào lòng ôm cha và mẹ của cô. Cả nhà đều rất niềm nở trừ người con gái thứ hai của gia đình, vẻ mặt cô có vẻ gì đó ngượng ngạo trong thâm tâm thì ghét cay ghét đắng người chị vừa về nước đã ra vẻ trước mặt
– Khánh My công việc bên Singapore ổn rồi chứ con? Nghe nói con sẽ không quay về Singapore nữa!
Mẹ cô lên tiếng, bà đã nghe quản gia nói sơ qua về quyết định của cô khi nhờ Phong Linh thông báo cho quản gia về lịch trình quay về bên Trung Quốc
– Tuy là ổn định nhưng con sẽ quản lí nó từ xa ạ. Công ty điện thoại của con, con nghĩ con sẽ cần quay lại vị trí để điều hành tốt công ty. Thi thoảng con sẽ để ý và quản lí thật tốt resort, mà ba mẹ cũng đừng có lo dữ quá, dù gì bên đó cũng có hội đồng quản trị nữa mà ạ
Ba và mẹ cô gật đầu đồng tình, chiếc vali của cô được người hầu riêng mang tận lên phòng. Mọi việc đều không cần động tay chân nhiều
– Con nói vậy ba cũng yên tâm. Dù sao thì đó là tài sản của Lâm Gia, người Tịch Gia ta thì cũng không nên xen quá nhiều vào làm gì. Nhưng ta muốn hỏi ý của con rằng, ta muốn cho con và mẹ con đều mang họ Tịch – con thấy như thế nào?
Khánh My hơi mím môi một lúc, còn Hy Vãn ngồi ở trên ghế thì không vui vẻ là mấy. Cô ta ở nét mặt bên ngoài thì thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Còn bên trong thì hy vọng Khánh My sẽ từ chối nó
– Ba mẹ… chị My về rồi
Người con gái tầm 14 tuổi chạy nhảy bước xuống cầu thang một cách nhanh chóng. Cô nhảy và xà vào lòng người chị của mình một cách thân thiết. Đối với cô Khánh My là người chị mà cô trân trọng nhất, giữa cô và Khánh My chẳng có hiềm khích hay bất kì thứ gì xấu xa khác. Nếu có ai đó làm hại Khánh My, chắc chắn cô sẽ không buông tha đâu
– Tịch Vân Nguyệt, em ôm chị chặt quá đó
Khánh My nói giọng ngợp thở, cô em gái này 14 tuổi mà có bạn trai rồi luôn đó. Hy Vãn cũng vậy, chẳng bù cho cô một chút nào hết. Sao đến giờ cô vẫn ế vậy nè
Tịch Minh Thành thấy sự việc đi quá xa liền không ép buộc hỏi cô nữa. Ông ân cần nhẹ nhàng khuyên bảo các đứa con của mình
– Vân Nguyệt, không nên ôm chặt chị con quá. Nào nào, cũng trễ rồi. Chúng ta cùng vào bên trong ăn cơm, sau đó để chị con nghỉ ngơi lấy lại sức
Các thành viên trong gia đình đều vui vẻ
………………….
Lucas dù ở chỉ có hai ngày nhưng vẫn hủy lịch, tuy là thiệt hại nhiều song đối với Lucas đó là một số tiền cũng không mấy lớn lao
– Ambush cậu trả phòng đi
Lucas dọn hết đồ đạc vào chiếc vali cần thiết. Anh hơi cau mày, Phong Linh báo tuy là khá sớm nhưng tránh để Khánh My nghi ngờ anh là người biến thái và theo dõi cô ấy nên mới dời sang ngày hôm nay
– Khoan đã ngài Lucas,… Trung Quốc không phải là thế mạnh của chúng ta đâu ạ. Với lại chúng ta sang bên đó thì lại không ổn về mặt chính trị cũng như là xã hội đâu ạ. Ta… nên cẩn thận thì hơn
Lucas nghe không sót một chữ nào, anh không nhanh không chậm mà đáp lại ngay:
– Cậu không cần lo lắng cho tôi đâu, nên lo cho bản thân mình trước. Tôi đã sang Trung 2 năm để lo cho cuộc sống của mình rồi
Ambush ngớ người ra hồi lâu, anh không có chút kí ức nào về việc Lucas từng sang Trung sinh sống, bất giác nói:
– Xin lỗi bang chủ… nhưng tôi không có chút kí ức nào hết ạ. Harry Potter fanfic
– Không sao, tôi ở Trung 2 năm, sau mới gặp cậu
Ambush dường như hiểu rõ vấn đề, anh cất một số thứ vào vali, một số thứ cần thiết. Sau, anh liền nói với Lucas
– Tập đoàn chúng ta đang hợp tác bên Trung, có gửi mail cho chúng ta tham dự cuộc trò chuyện của tứ đại gia tộc vì đã giúp họ phát triển thêm ở Mỹ ạ. Như thường lệ nếu ngài không tham gia thì vé sẽ được gửi cho cấp dưới hoặc hủy đi ạ
Người đàn ông nghe xong thì chững lại một lúc sau đó đóng khóa vali như đã chuẩn bị hành lí xong xuôi. Không nhanh không chậm đáp lại
– Chuyển ngay vào mail tôi
…****************…
Ngay sau khi ăn xong buổi trưa, Khánh My liền đi tắm một giấc cho khỏe người. Sau đó liền nằm lên giường để thư giãn, cô lướt lướt chiếc điện thoại tựa như tìm tin tức mới trên Facebook
Chẳng có gì thú vị
“Mà cơm hơi nay cũng hơi lạ, Hy Vãn không có thiện cảm gì với mình nhiều”
“Chắc là em nó giận vì mình đi lâu như vậy mà không có mua quà cho nó. Vì vội quá nên mình quên mua quà cho cả nhà luôn”
Bỏ chiếc điện thoại sang một bên giường không lâu, Khánh My liền nhớ lại hồi ức giữa cô và Hy Vãn trong suốt bữa ăn. Trong khi cả nhà ai cũng nói chuyện rất vui vẻ với nhau thì Hy Vãn lại trầm ổn hơn mọi khi
Không biết con bé đó bị sao nữa
Đúng lúc này, một tiếng tin nhắn điện thoại vang lên giữa không gian căn thẳng
“Nghe nói mới về hả cô nương?”