Chương 5888 Lĩnh vực của Thần
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên xuyên không trung xuất hiện, mặc áo trắng, trên người tản ra khí tức vô địch đáng sợ, ông ta vừa xuất hiện, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Ngay cả người áo đen, ông ta nhìn chằm chằm người áo đen: “Chủ thần”.
Giọng nói ẩn chứa vẻ vô cùng nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc, gã cung kính chào: “Thuộc hạ chào đại nhân”.
Chủ thần là một người có địa vị cực kỳ cao trong Chúng Thần Điện, là sự tồn tại đáng sợ có thể thiết lập thần vị, địa vị cao hơn gã, nét mặt gã lộ ra đầy vẻ kinh ngạc, làm sao chủ nhân Bút Đại Đạo này lại biết Chủ thần nhỉ?
Toang rồi!
Mình toang thật rồi.
Người áo đen biết mình đã chọc phải người không nên chọc, cuộc đời đến đây là hết rồi.
Diệp Quân bỗng tức giận chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, lúc đầu cha ta vốn đã quy định, nếu ta không gọi người thì ông không được gọi các mối quan hệ cũ của ông… Bây giờ ông muốn phá bỏ điều đã hứa sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta vi phạm thỏa thuận sao? Ta đều không quen những người sẵn lòng đến giúp ta này, họ chỉ là sẵn sàng tin tưởng chủ nhân Bút Đại Đạo ta, cho nên mới tới giúp ta, nếu cậu không vui thì cậu cũng có thể như thế. Tất nhiên, nếu cậu không dựa vào người nhà của cậu, chắc sẽ không ai giúp cậu, đúng chứ? Ha ha”.
Diệp Quân bật cười: “Được, ông muốn thế, đúng không?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo tức giận nói: “Ông đây muốn thế đấy, dù sao ta cũng không phá thỏa thuận, chỉ cần cậu không gọi người nhà thì cậu có thể làm những gì cậu muốn”.
Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên nhìn tận sâu bầu trời, hắn cung kính chào: “Tiêu Dao tiền bối, mong đại bá giúp con”.
Hắn vừa dứt lời, một tiếng kiếm kêu vang vọng, sau đó một kiếm tu mặc đồ trắng đi đến.
“Diệp Quân”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo tức giận nói: “Ngươi làm thế chẳng phải phá vỡ thỏa thuận sao?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm Chủ nhân Bút Đại Đạo: “Tiêu Dao tiền bối không phải họ Dương, cũng không phải họ Diệp, không có quan hệ huyết thống với ta, ông ấy có thể được xem là ta thân thích sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo: “…”
Chủ thần ở một bên bỗng nói: “Chỉ là một kiếm tu thôi, không sao, Đạo huynh, ta giết người này thay huynh”.
…
Chủ Thần vừa dứt lời, kiếm tu áo trắng chầm chậm quay lại nhìn gã một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi yếu quá”.
Yếu?
Các Thần nghe mà trố mắt.
Dám lớn lối vậy à?
Chủ Thần liếc mắt: “Ta đã từng gặp mấy tên kiếm tu mạnh miệng hơn ngươi rồi, kết quả đều bị ta bóp nát, ngươi cũng không phải ngoại lệ”.
Kiếm tu áo trắng mỉm cười: “Được vậy thì tốt quá”.
Mọi người: “…”
Kiếm tu áo trắng khẽ nói: “Ngươi sẽ không bao giờ lĩnh hội được cảm giác muốn chết mà không ai giết được mình. Sự cô đơn ấy… kẻ yếu như ngươi không biết được”.
Mọi người trừng mắt nhìn như hóa đá.
Diệp Quân cũng không khác gì.
Vị đại bá này mở miệng ra là biết cách làm tổn thương người khác ghê.
Chủ Thần cười to: “Thú vị đấy! Lần đầu tiên ta gặp một kẻ muốn chết mà không được!”
Gã vươn tay, chỉ với một động tác mà khiến nhịp tim Mọi người ngừng đập.
Tông Tín trong đầu Diệp Quân nói: “Lĩnh vực của Thần”.
“Đợi đã!”
Bỗng Chủ nhân bút Đại Đạo bước ra.
Chủ Thần quay lại, chỉ thấy Chủ nhân bút Đại Đạo nói với kiếm tu áo trắng: “Tiêu Dao Kiếm Tu, đừng nhúng tay vào việc này”.