Chương 5877 Đầu hàng?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười đáp: “Ngươi hỏi đi”.
Đương nhiên ông ta vẫn muốn khuyên Diệp Quân đầu hàng.
Chỉ cần Diệp Quân đầu hàng, ông ta sẽ vô cùng vô cùng sẵn lòng làm bạn với Diệp Quân.
Không có chuyện nào tốt hơn làm bạn với Diệp Quân cả.
Bây giờ làm kẻ thù với hắn chỉ vì ông ta không còn cách nào khác thôi.
Diệp Quân nói: “Ngoài ta, thế giới này vẫn có trật tự khác, ví dụ ý chí Thần Minh này cũng là một loại trật tự mà, đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu gã ta cũng là một loại ý chí, hơn nữa còn mạnh mẽ như thế, vậy sao ông không nhằm vào gã ta đi?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Diệp Quân, ngươi vẫn chưa hiểu à?”
Diệp Quân cau mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ý chí Thần Minh là một trật tự vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi gấp chục nghìn lần… Nhưng nó vẫn thuộc về trong Đạo… Tính đến trước mắt chỉ có hai người ngoài Đạo, một là ta, hai là ngươi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngoài Đạo?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ngươi không phải trời sinh đã ngoài Đạo mà là sau này mới như thế, theo lẽ thường sẽ phát triển như thế này, một người nỗ lực tu luyện, xây dựng trật tự, sau đó ra ngoài Đạo… Nhưng ngươi thì làm ngược lại, ra ngoài Đạo trước mới xây dựng trật tự…”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: “Cho một ví dụ thì dưới tình huống bình thường, sau khi người bình thường được sinh ra, người đó sẽ đi học, làm việc, kiếm tiền, mua nhà… Còn ngươi thì sao? Còn chưa sinh ra thì ngươi đã có nhà rồi”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Nói một cách khác, đối với ta, ngươi mang đến uy hiếp lớn hơn ý chí Thần Minh, bây giờ không giải quyết ngươi lúc ngươi còn khá yếu, nếu đợi ngươi trưởng thành rồi, kết hợp với sự giúp đỡ của người nhà, thì ta có hối hận cũng muộn rồi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Dù có giải quyết ta thì cuối cùng ông cũng đâu thể đánh bại ý chí Thần Minh?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Ý chí Thần Minh? Cái quái gì vậy? Sở dĩ bây giờ nó ngông cuồng như thế chỉ vì ta không có thời gian quan tâm đến nó thôi, đợi ta giải quyết ngươi xong, ngươi cứ đợi mà xem ta xử lý nó thế nào”.
Lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo khiến rất nhiều thần đang có mặt đều khá khó chịu, vì ý chí Thần Minh là tín ngưỡng của bọn họ.
Đương nhiên lúc này không ai dám chất vấn chủ nhân bút Đại Đạo cả.
Diệp Quân gật đầu, không ai nói gì nữa, hắn nhìn xung quanh, vì chúng thần phản bội nên bên phía hắn chỉ còn lại Ma Thần và những cao thủ của nước Cổ Thần kia.
Nhưng bây giờ phong ấn đã mở, đứng trước cao thủ của điểm giao Hư Chân, những cao thủ nước Cổ Thần này đã hoàn toàn trở thành kiến rồi.
Có thể nói hắn đã hoàn toàn bị áp đảo về đội hình.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm: “Ngươi không có cơ hội nữa rồi, đầu hàng đi! Chỉ cần ngươi đầu hàng, trước mặt ngươi sẽ là một con đường khác, con đường kia còn thoải mái hơn con đường ngươi đi bây giờ nhiều, thật sự đấy”.
Đầu hàng?”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang vọng trong đất trời: “Chó Đại Đạo, ông đã hỏi ý ta chưa?”