Chương 22
Bởi vì trong lúc anh còn đang để ý đến vấn đề tuổi tác, cô gái anh thích sắp bị một người bằng tuổi anh cướp đi rồi. Nói chính xác hơn là bạn chí cốt lâu năm của anh. Nhìn cách Takehiko quan tâm Yumi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Sato không biết đã reo lên bao nhiêu lần.
Sau khi ăn trưa xong, Sato lái xe đưa Takehiko, Yumi và Emi về đến công ty của họ, còn chưa kịp nói tạm biệt, đã nghe Takehiko nói với Yumi “Hai người vào trong trước đi.”
Yumi có phần kiêng dè Takehiko, vừa nghe anh nói cô đã xem như một đặt xá mà cầm theo tài liệu đi nhanh vào bên trong.
Chờ cho hai người con gái đi khuất dạng, Takehiko lúc này mới quay sang nhìn Sato, đôi mắt của anh ẩn ẩn một ý gì đó “Yumi là một cô gái rất thú vị.”
Sato nhíu mày tỏ vẻ không hiểu ý của Takehiko.
Takehiko mỉm cười nói tiếp “Lúc sáng này Yumi nói với tôi, cô ấy và cậu chỉ là hàng xóm bình thường.”
Sato không khó nhìn ra vẻ châm biếm của Takehiko, anh thu ánh mắt của mình lại, thấp giọng nói “Vậy sao?”
Takehiko vẫn giữ nụ cười mỉm “Tôi vào trong đây, tạm biệt cậu.”
Sato gật đầu “Ừ”
Nhưng Takehiko mới đi vài bước đã quay người lại, giọng nói có phần lớn “Trong công ty của tôi có rất nhiều anh chàng độc thân, trong đó có cả tôi, người để ý đến Yumi không thiếu đâu.”
Sato giả vờ không hiểu ý của anh ta, anh nhấn nút đóng cửa kính xe, sau đó khởi động xe quay về câu lạc bộ.
Cả buổi chiều hôm đó Sato như người mất hồn, đến cả huấn luyện viên cũng phải gọi anh mấy lần anh mới có phản ứng lại.
Hiroshi không nhịn được liền bước đến vỗ mạnh vào vai Sato nói “Đã nói với cậu từ trước rồi mà không nghe, bây giờ ở đây diễn cảnh mất hồn cho ai xem vậy hả?”
Sato hoàng hồn trở lại, anh trầm mặt một lúc mới nói “Cậu nói đúng, hình như tôi hối hận rồi.”
Hiroshi xua tay không muốn nghe “Cậu đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với tôi, thay gì thừ người ở đây thì cậu nên quay về nghĩ cách cứu vãn đi.”
Sato nhìn đồng hồ trên tay, anh thở dài nói “Còn chưa hết giờ mà đi đâu.”
Hiroshi lắc đầu ngán ngẩm, anh đưa tay đẩy Sato, nửa đùa nửa thật “Huấn luyện viên bảo tôi kêu cậu về sớm, cậu mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến bọn tôi.”
Sato lái xe ra khỏi câu lạc bộ, anh không về nhà mà lái xe lại trước cổng công ty của Yumi. Bây giờ là bốn giờ ba mươi chiều, nếu không có gì thay đổi thì ba mươi phút nữa Yumi sẽ tan làm.
Takehiko đang nghe điện thoại, anh vô tình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vừa hay bắt gặp xe của Sato. Đợi cho cuộc gọi kết thúc, anh liền nhấn nút gọi cho Emi “Ba mươi phút nữa thông báo hợp về vấn đề cải tạo sân Twis.”
Emi kinh ngạc nhìn đồng hồ trên tay “Nhưng mà giám đốc, ba mươi phút nữa là giờ tan ca rồi.”
“Vậy thì bảo những người có liên quan làm thêm giờ đi.” Nói xong câu này liền lạnh nhạt tắt máy.
Những người liên quan tới dự án này không nhiều, ngoại trừ người chịu trách nhiệm chính là Takehiko và thư ký của anh ra, còn có Yumi và hai đồng nghiệp nam nữa. Vừa nhận được tin làm thêm giờ mà còn phải họp riêng với giám đốc, Yumi cùng với hai đồng nghiệp nam nhìn nhau than thở một cái. Yumi không phải lo lắng vì đối mặt với Takehiko, cái cô lo lắng là sẽ bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, không khéo cô sẽ đi bộ về trong đêm mất.
Nhưng không còn cách nào cả, ai bảo Takehiko là giám đốc của họ, là người lớn nhất ở đây, lời của anh nói ra ai mà dám cãi…
Đúng năm giờ, cổng công ty của Yumi mở ra, từ nhân viên văn phòng đến nhân viên bảo trì bên dưới, những người làm trong công ty đều lục đục ra về. Sato nhìn dòng người thưa dần, người bảo vệ cũng chuẩn bị đóng cổng, vẫn chưa thấy được bóng dáng người mà anh muốn gặp.
Aiko và Kami là hai người cuối cùng đi ra, vừa nhìn thấy người trong xe là Sato, Aiko liền bước nhanh lại “Chú trọng tài? Sao chú lại ở đây?”
Sắc mặt Sato hòa hoãn lại, anh hỏi “Yumi vẫn chưa tan làm sao?”
Kami lắc đầu “Bây giờ thì chưa đâu, cô ấy còn phải họp cho dự án mới nữa.”
Sato nhìn đồng hồ trên tay “Các cô có biết khi nào cô ấy tan làm không?”
Aiko và Kami nhìn nhau, với mức độ cuồng công việc của vị giám đốc kia, không ai có thể đoán được thời gian nào là kết thúc cả.
“Chúng tôi cũng không biết nữa. Nếu chú có việc gấp thì nhắn tin hỏi Yumi đi.”
Sato gật đầu nói cảm ơn, đợi cho hai người kia rời đi anh mới mở điện thoại ra, phân vân xem nên nhắn tin cho Yumi như thế nào.