Chương 74: Đắm tàu (5)
Hơn nữa Tuế Văn đã sắp xếp cho lan can ở vị trí boong tàu, lan can tên là Liệt Uyên, nó giống như một cái vực đang há miệng to cắn nuốt sóng triều còn sót lại.
Chiều sâu của vực giống như thật sự không đo được.
Trong sự hoảng loạn, mọi người cũng không chú ý đến bên cạnh mình có ai biến mất hay không, càng không chú ý đến động tác nhỏ trong nước của Tuế Văn.
Người duy nhất chú ý đến điều này cũng chỉ có…
Đôi mắt của Tuế Văn thoáng nhìn sang bên cạnh, nhìn Thời Thiên Ẩm.
Ánh mắt của hắn dừng trên môi đối phương một lúc, âm thầm nghĩ: Trong nước không chú ý, hình như cắn hơi mạnh, đều đỏ lên rồi…
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thời Thiên Ẩm hơi muốn dời mắt đi nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm như thế, vì vậy cậu lại nhìn chằm chằm vào mắt Tuế Văn, giống như ai quay mặt đi trước thì sẽ thua vậy.
Một đợt đánh giá không tiếng động.
Tuế Văn dời mắt đi trước, trên mặt thoáng hiện nụ cười.
Thua cũng không có cách nào cả, nếu như còn không dời mắt đi, hắn sẽ phá ra cười ngay tại thời điểm nguy hiểm này mất.
Ta thắng!
Thời Thiên Ẩm lập tức cảm thấy vui vẻ đến mức lông chim cũng rung rung, rụt rè đưa đồ trong tay cho Tuế Văn: “Còn một mảnh.”
Tuế Văn nhìn, thấy mảnh trong tay Thời Thiên Ẩm có một hàng số giống như trước.
2001.
Một mảnh vừa rồi khiến mọi người suýt chút nữa lật thuyền, lúc này, Tuế Văn cẩn thận hơn nhiều, không tự mình động thủ mà nhờ thanh niên trò chơi và thuyền trưởng đọc lên.
“Chuyện vừa rồi là như thế nào?” Thuyền trưởng lên tiếng trước, “Chẳng lẽ chúng ta không thể đặt mảnh ghép kia lên trên mặt băng?”
“Tôi thấy cũng không phải đâu, chúng ta đã sớm đặt những mảnh khác lên mặt băng rồi, các mảnh ghép đại diện cho các bộ phận của con thuyền, mọi người nhìn xem, trên mặt sông, các tảng băng khác, tất cả đều là những mảnh ghép tượng trưng cho con thuyền…” Thanh niên trò chơi nói.
Những người còn lại trên băng cũng bàn tán sôi nổi, những bộ phận khác trên thuyền đã khiến bọn họ cảm thấy có hi vọng, chỉ cần có xác thuyền, cho dù là gặp phải sóng to gió lớn như vừa rồi cũng sẽ không nguy hiểm như hiện tại!
“Cho nên, tôi cảm thấy các mảnh ghép chắc chắn không có vấn đề gì, có vấn đề 8 phần là con số trên các mảnh ghép…” Thanh niên trò chơi thấp giọng kết luận, “Dù sao thì mỗi thứ chúng ta có được đều có một hàng chữ số, cũng không có khả năng là không có tác dụng gì.”
Tuế Văn điều khiến băng trôi trên mặt sông.
Trong tầm mắt, các tảng băng trôi lớn lớn bé bé hoặc nhiều hoặc ít đều được bảo vệ, mọi người cũng không còn quá lo lắng về đá ngầm và cá bạc.
Mấy thứ này đúng là nhặt lên từ trong nước.
Còn mỗi một dãy số trên những vật kia…
Tuế Văn nhớ lại các con số trên các thứ mình đã nhặt được.
Boong tàu: 2000.
Động cơ: 1998.
Bóng đèn: 1993.
Bánh lái: 2003.
Cánh quạt: 9861……
Vừa nghĩ đến việc này, thanh niên trò chơi bên cạnh đã lên tiếng nói chuyện: “Tôi vừa suy nghĩ, boong tàu và bánh lái đều mở đầu bằng số 2, động cơ và bóng đèn là số 1, nhưng cánh quạt vừa rồi lại mở đầu bằng số 9.”
Cậu ta do dự: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ dùng được những mảnh có bắt đầu bằng số 1 và 2, còn số 9 thì không thể?”
Vừa dứt lời, mặt sông bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, ánh sáng đỏ thoáng hiện trong đêm tối, giống như yêu ma quỷ quái lộ ra móng vuốt nơi vết nứt bóng tối…
Trên thuyền vội vàng hô to: “Bắt đầu bằng số mấy?”
Bên kia đáp lại, tiếng kêu lẫn trong sóng gió hỗn loạn, có rất nhiều tiếng gào lên thảm thiết: “Là 1, bắt đầu bằng số 1.”
Đáp án từ phía đối diện làm cho phía băng trôi của Tuế Văn rơi vào im lặng.
Phân tích lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc.
Đến cùng thì cái gì là an toàn? Cái gì là nguy hiểm?
Trong sự im lặng đó, lần thứ hai Tuế Văn duỗi tay ra, ý bảo thanh niên trò chơi đưa mảnh ghép cho mình: “Ít nhất thì trước mắt mở đầu bằng số 2 không có vấn đề gì, chúng ta đánh cược một lần đi, mọi người nhớ ôm chặt lấy nhau.”
Thanh niên trò chơi không hề do dự, rất nhanh đã đưa mảnh ghép trong tay cho Tuế Văn.
Cứ giằng co như thế này chưa chắc đã an toàn, nếu đã như vậy, không bằng đánh cuộc một phen, ít nhất những con số có mở đầu là số 2 đại khái sẽ an toàn.
Mảnh ghép tiếp xúc với ngón tay Tuế Văn, vật chất kiên cố nháy mắt biến thành từng đốm sáng.
Cùng lúc đó, những đốm sáng kia xuất hiện chung quanh tảng băng, xác thuyền sơn hồng xuất hiện bao bọc quanh tảng băng. Một con thuyền thật sự xuất hiện trên mặt sông!
Có tiếng hoan hô thấp thấp xuất hiện trong thuyền.
Mỗi du khách đặt mình trong con thuyền đều cảm thấy hơi yên tâm, giống như con người vừa leo lên vách núi cao vạn trượng lại nhìn thấy một hàng lan can, tuy rằng không được vững chắc như nhà giam nhưng ít nhất có cơ sở bảo vệ…
Nhưng có vẻ như bọn họ đã yên tâm quá sớm.
Giây tiếp theo, chấn động xuất hiện.
Một trận chấn động xuất hiện trên thân tàu, con thuyền vừa được chắp nối đã bắt đầu nứt vỡ.
“Làm sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nó muốn làm gì?”
Âm thanh kinh hoảng xuất hiện khắp nơi, nhưng không có ai lộn xộn, những tai nạn liên tiếp xuất hiện đã giúp mọi người hiểu rõ, ở loại địa phương này, mất đi lý trí sẽ càng chết nhanh hơn.
Con thuyền tiếp tục rung lắc, xác thuyền vừa hình thành mở ra bốn phương, trở thành mặt đất mới, màu gỗ boong tàu lan tràn trên xác thuyền.
Hải đăng biến mất cũng xuất hiện trở lại.
Hải đăng vốn dĩ nằm ở vị trí chính giữa biến thành 4 cái cột chiếu rọi mặt nước bốn phía, giúp mọi người nhìn rõ xung quanh mặt nước đang là dạng gì.
Bánh lái và động cơ dường như đã biến mất nhưng boong tàu vẫn luôn rung lắc, giống như bên dưới có gì đó mọc ra đang tìm kiếm trong nước.
Thời Thiên Ẩm cúi người nhìn xuống, thoáng nhìn xuống nước, ngay sau đó cậu ngồi dậy nói: “Dưới boong tàu mọc ra 4 cây cột.”
“Những cây cột này…” Thanh niên trò chơi nhìn thoáng qua bên dưới, nghi ngờ, “Nó cố định chúng ta trên nước?”
Thuyền trưởng lúc này cũng buồn bực: “Thứ này càng nhìn lại càng thấy giống bến đò…”
Tuế Văn cũng nhìn mọi nơi xung quanh, rất nhanh hắn đã phát hiện chung quanh boong tàu xuất hiện từng vòng gợn sóng, giống như có vô số hạt mưa rơi xuống mặt nước.
Xuất hiện báo động!
Tuế Văn nhắc nhở mọi người: “Chú ý cá bạc!”
Hắn vừa dứt lời, cá bạc lao ra từ trong nước giống như vụn băng, dày đặc, hướng về phía mọi người.
Nhưng lúc này, những nơi được ánh sáng chiếu đến trên boong tàu không thấy bất kì một con cá nào.
Nhóm cá bạc tránh đi nơi này, chỉ nhe răng múa vuốt ở những chỗ khác.
Những người ở trên boong tàu ngẩn người.
P
Sau đó là tiếng mừng như điên của thuyền trưởng: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, sau khi thuyền được tập trung lại, nơi đây trở thành bến tàu, bến tàu là địa điểm cố định, chúng ta có thể tránh được đá ngầm di chuyển, nếu như đèn trên bến đò có thể ngăn cản cá bạc thì – nơi này an toàn!”
Giọng nói vang xa, không còn sợ cá bạc tàn sát bừa bãi nữa, băng trôi xung quanh cũng chuyển hướng về phía Tuế Văn.
Tuế Văn nhìn “bến tàu” đang chứa đựng mọi người, thầm nghĩ:
Băng trôi biến thành con thuyền, con thuyền biến thành bến tàu…
Biến hình……
Biến hình……
Trong đầu hắn dần dần xuất hiện ý tưởng mơ hồ, nhưng còn chưa kịp bắt lấy linh cảm đó là gì thì lại có lời nói chuyện lại vang lên trên mặt sông.
Thanh niên trò chơi: “Ông muốn làm gì?”
Đối phương: “Cậu làm gì thế, đừng cản đường chúng tôi! Mau để cho Ngụy tiên sinh đi lên!”
Hắn nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy một người đang đứng trên tảng băng trôi có mô tơ và bánh lái, người đàn ông đeo đồng hồ xuất hiện.