Chương 72: Đắm tàu (3)
Thuyền trưởng cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào.
Đám người lại tiếp tục ồn ào một lần nữa, tình huống như hiện tại, bất kể chuyện nhỏ gì xuất hiện đều có thể giống như ngọn lửa rơi vào rơm khô, tùy thời sẽ trở thành ngọn lửa thiêu cháy thần kinh của mọi người.
Trong vài giây yên tĩnh, gợn nước di động, dưới lòng sông đen ngòm có từng bóng đen từ từ di chuyển.
Bóng đen giấu mình trong nước, trôi nổi không một tiếng động, không gây chú ý cho bất kì ai, ngay cả Tuế Văn đứng trên mặt băng cũng không thể nhìn thấy Vật Kị trong không gian này, không nhận ra hướng đi của nó.
Vì thế, một bóng đen trôi nhanh nhất đã thuận lợi tiếp xúc với tảng băng trôi mà mọi người đang đứng bên trên.
Khối băng này có diện tích như một chiếc sô pha nhỏ, bên trên có 5 người đang đứng, khi bóng đen va chạm với băng trôi phát ra tiếng “rầm”, tảng băng lập tức bị vỡ ra, toàn bộ du khách trên mặt băng rơi vào trong nước!
Mọi người vốn đang đặt sự chú ý lên Tuế Văn bị làm cho khiếp sợ, một đám cúi đầu nhìn xuống dưới mặt nước, sau đó, có tiếng kêu la vang trong đêm tối:
“Trong nước có thứ gì đó!”
“Là đá ngầm!”
Trong tiếng la hét sợ hãi, Tuế Văn cúi đầu xuống nhìn.
Trên mặt sông, sóng gió phập phồng, dưới sóng gió phập phồng, từng khối đá giống như măng sinh sôi trong ngày xuân, san sát mặt nước, trong đó có ba khối hình tam giác xuất hiện dưới băng trôi của Tuế Văn!
Trong tình huống khẩn cấp, Tuế Văn cũng không rảnh hỏi lại thuyền trưởng việc liên quan đến du thuyền, chỉ kịp nói với mọi người một câu: “Đừng để va phải đá ngầm!”
Giọng nói của hắn vừa vang lên, Thời Thiên Ẩm cũng hành động.
Trường đao sắc nhọn giống như trong căn hầm luyện, đánh thẳng vào đá ngầm nhưng lại không rơi vào vật thực, nó xuyên qua đá ngầm ngoài ý muốn, giống như trước mắt vốn dĩ không có bất kì một vật nào.
Hai người kinh ngạc nhìn đá ngầm trong nước, lại nhìn trường đao đang xuyên qua nó, không đợi bọn họ kịp suy nghĩ thêm, bên cạnh lại vang lên tiếng rơi xuống nước.
Lại thêm một tảng băng va phải đá ngầm, giống như chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, tảng băng có hai ba mươi người đang đứng đã biến mất một mảng lớn, có khoảng 4-5 người rơi vào trong nước vẫn đang giãy giụa.
Tuế Văn phản ứng lại, đầu tiên khống chế băng trôi rời xa đá ngầm.
Hướng đi của băng trôi được quyết định bởi trọng tâm của chủ nhân.
Khi trọng tâm của hắn đặt về phía sau, băng trôi lập tức chuyển động về phía sau; khi trọng tâm chuyển về bên phải, băng sẽ trôi về bên phải.
Tuế Văn cẩn thận di chuyển tảng băng, từ từ lui về phía sau, lại di chuyển sang hai bên trái phải.
Liên tục có đá ngầm xuất hiện từ dưới nước, tạo thành rất nhiều con đường nhỏ gập ghền trên mặt nước, hạn chế tốc độ di chuyển và phương hướng của tảng băng.
Một đường có thể tránh khỏi đá ngầm, một đường công kích đá ngầm.
Nhưng cho dù là đao của Thời Thiên Ẩm hay Vật Kị của Tuế Văn thì đều không thể tiếp xúc trực tiếp với đá ngầm.
Đá ngầm giống như vật cộng sinh với băng trôi, lại giống như thiên địch với băng trôi, chỉ có tác dụng với băng trôi!
Thử vài lần không có kết quả, Thời Thiên Ẩm cũng không muốn mất công vô ích thêm nữa, thu đao lại.
Cậu hỏi Tuế Văn: “Rốt cuộc thì du thuyền muốn làm gì?”
Thuyền trưởng mờ mịt liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm một cái, rõ ràng đang đặt mình dưới thủy vực toàn đá ngầm, vì sao lại nhắc đến du thuyền?
Chung quanh lại có người rơi xuống nước, Tuế Văn vội vã muốn ra khỏi mảnh đất toàn đá ngầm này.
Nhưng mảng có đá ngầm trải rộng thủy vực, muốn tìm được một lối đi thật nhanh cũng không ra, Tuế Văn chỉ có thể đi từng bước về phía trước.
Hắn không nói chuyện về du thuyền, không ai biết du thuyền muốn gì; hắn nhìn xuống một chỗ gần ngay trước mắt mình – tảng băng trôi dưới chân!
“Thiên Ẩm, em có nhận ra không, cho dù là cá bạc lúc trước hay đá ngầm hiện tại đều nhằm vào băng trôi dưới chân chúng ta…”
Hắn lại nói bổ sung:
“Băng trôi nát, mọi người rơi vào trong nước. Nhưng người rơi vào nước vẫn có thể được kéo lên.”
Cho dù sắc trời có tối tăm ảm đạm thế nào, sinh mệnh đang giãy giụa cầu sinh trong nước vẫn chói mắt như cũ.
Hiện giờ bị nhốt dưới vô số đá ngầm, cuối cùng hắn cũng không thể đi khắp nơi cứu người nữa, ngược lại, Tuế Văn có thời gian quan sát và suy nghĩ rất nhiều điều mà trước đó bị coi nhẹ.
Hắn nhận ra khi có người rơi vào nước, nước quanh thân họ sẽ phát sinh biến động.
Có một vòng sương xám vờn quanh người rơi xuống nước.
Người bị rơi xuống nước càng lâu, màu xám càng nhiều, chúng nó hội tụ thành một vòng tròn, giống như bước ban đầu trước khi tạo thành lốc xoáy…
Tuế Văn lập tức nhớ tới lần đầu tiên có người rơi xuống nước, sau đó trên mặt nước sinh ra lốc xoáy giống như một con rồng hút nước, quấn chặt băng trôi…
“Người được cứu lên trên mặt băng, mặt băng cũng không to ra.”
Giọng Thời Thiên Ẩm bỗng vang lên bên cạnh.
Tuế Văn ngẩn ra: “Em chắc chắn không?”
Thời Thiên Ẩm: “Ta thấy rất rõ.” Cậu thoáng dừng lại, ánh mắt quét qua lại trên mặt sông, “chỉ có băng dưới chân hai người chạm nhau mới làm băng to ra.”
“Nói cách khác ——” Tuế Văn tỉnh táo lại, “Băng dưới chân mỗi người chỉ có một tảng, nếu như người rơi xuống nước càng nhiều, tiếp theo, băng trôi rất có thể sẽ không đủ dùng!”
Phát hiện này giống như nhấc lên sóng to gió lớn trên mặt sông.
Mỗi người còn đang ở trên băng cũng không dám lơ là như trước, trước nguy cơ trải rộng, họ cẩn thận cứu người, nhưng cho dù như thế, dưới tác động của đá ngầm, băng trôi vẫn bị đá ngầm đâm nát.
Tới lúc này rồi, âm thanh ồn ào náo động trong đêm tối trở nên rất nhỏ.
Kinh hoảng biến mất, sợ hãi cũng biến mất.
Nhưng tuyệt vọng giống như rắn độc bỗng nhiên xuất hiện quấn chặt trong ngực mỗi người.
Thời gian trôi dần, người rơi xuống nước càng ngày càng nhiều, lốc xoáy càng ngày càng lớn, ngay từ đầu còn có tiếng giãy giụa hoảng sợ, chờ đến khi lốc xoáy chuẩn bị hình thành, nước sông ngập đầu người, âm thanh giãy giụa cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Mặt nước trở nên yên tĩnh.
Không có ai tin tưởng, cái chết cứ thế tiếp cận mình ngày càng gần.
Trong sự yên tĩnh, một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện trong nước.
Tuế Văn nhìn thấy một bàn tay đang giơ lên trên mặt nước, tuy rằng ở đó đã hình thành lốc xoáy nhưng nước sông còn chưa cao quá đầu người phụ nữ này, trên mặt nước còn có mái tóc đen dài của cô nổi lên, cánh tay cũng giơ lên thật cao, tuyệt vọng hướng về phía bầu trời giãy giụa.
Tuế Văn bắt được bàn tay này.
Hắn cảm thấy bàn tay này hơi nhẹ.
Quá vui mừng, Tuế Văn không kịp suy nghĩ, kéo lên…
Chỉ có một cánh tay lẻ loi nằm trong tay Tuế Văn.
Ở chỗ bị cắt có màu đỏ của máu thịt và màu trắng của xương cốt.
Còn những bộ phận khác không thấy đâu, đầu tóc một giây trước còn trôi nổi trên mặt nước hiện giờ cũng biến mất hoàn toàn, làm mồi cho nước.
Cánh tay Tuế Văn cứng đờ, năm ngón tay lập tức buông ra, muốn quăng cánh tay kia ra ngoài, nhưng cánh tay này dường như vẫn còn lưu lại ý chí cầu sinh của chủ nhân, năm ngón tay nổi gân nắm chặt lấy bàn tay Tuế Văn, móng tay sơn đỏ phản chiếu ánh sáng trong đêm giống như máu người khô cạn.
“Ọe…” Tuế Văn liếc mắt nhìn thấy móng tay của đối phương, nôn khan theo phản xạ.
Hắn còn chưa có thêm động tác gì, Thời Thiên Ẩm đã duỗi tay nhanh như chớp, giúp hắn bỏ cái tay cụt kia ra.
Tuế Văn bắt lấy tay Thời Thiên Ẩm, sau đó lại quay người lại, dùng sức ôm chặt lấy cậu.
“Còn có người khác.” Thời Thiên Ẩm nói cho Tuế Văn.
Cậu vô cùng bình tĩnh, bởi vì cậu căn bản không quan tâm đến tất cả những gì đang xảy ra.
Không…
Cậu vẫn còn quan tâm, là điều quan tâm duy nhất, là người trước mắt này…
Cậu dùng một tay ôm lấy Tuế Văn, cảm giác được run rẩy rất nhỏ từ cơ thể đối phương, một tay còn lại cầm đao Hình Bóng, đâm xuống dưới thủy vực, đưa một người cũng chưa bị nước sông nhấn chìm hoàn toàn, lốc xoáy bên cạnh cũng sắp sửa hình thành, tha lên trên băng trôi.
Giờ phút này, trên tảng băng Tuế Văn đang đứng đã có 5-10 người.
Từ sau khi ra khỏi khu đá ngầm, bị động hoặc chủ động, băng trôi dưới chân Tuế Văn và mọi người chung quanh dung hợp vào nhau, diện tích không ngừng tăng lên, số du khách trên một tảng băng cũng không ngừng tăng lên.
Nhìn những người được Tuế Văn che chở ở phía sau, giây phút này Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên sinh ra một vài cảm giác mơ hồ, giống như một loại tâm tình nào đó trong quá khứ, có khi nào cậu cũng từng lo lắng cho một người như thế…
Nhưng ngay sau đó, loại cảm giác này lập tức biến mất.
Thời Thiên Ẩm vòng một cánh tay ôm lấy Tuế Văn, vứt cái loại cảm giác nhàm chán này ra sau đầu.
Cậu hỏi Tuế Văn: “Chúng ta tiếp tục không?”
Tuế Văn hấp thu rất nhiều sức lực sau cái ôm của Thời Thiên Ẩm, trong đầu hắn bình tĩnh, nhưng hắn chưa khống chế được cơ thể mình.
Hắn lau mặt, tách ra khỏi cái ôm của Thời Thiên Ẩm, đang muốn tiếp tục, người vừa được Thời Thiên Ẩm kéo lên lại kêu to sau đợt ho khan mãnh liệt: “Cái nơi này chắc chắn không phải thế giới thật, không gian này nhất định có quy tắc nào đó, nếu như “băng trôi” là mạng, “đá ngầm”, “lốc xoáy”, “cá bạc” là cái chết, vậy thì nhất định có thứ gì đó là đường sống, nếu như không phải thế thì ngay từ đầu nó không nhất định phải cho chúng ta một mạng, chỉ cần trực tiếp ném chúng ta vào trong nước cho chết đuối là được rồi, cho nên lúc này – ngoài đủ loại chướng ngại vật bên ngoài, nhất định có thứ gì đó chúng ta có thể dùng được!”
Tiếng rống của đối phương vang vọng trong không trung.
Tuế Văn liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái, phát hiện đây chính là người trước đó đã nhắc đến “Trò chơi”.
Hắn hỏi: “Anh cảm thấy vài thứ kia sẽ ở đâu?”
Người nọ: “Trong nước, nhất định là ở trong nước! Trong nước có nguy hiểm, trong nước cũng sẽ có thứ chúng ta muốn!”
Thời Thiên Ẩm nhạy bén quan sát chung quanh, một lát sau, ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng ở một chỗ.
Cậu nói: “Phía trước có đồ vật.”
Nói xong, cậu cử động, nhảy lên trên những tảng băng đang trôi nổi trên sông, cho đến một chỗ, lấy được thứ ở trong nước rồi lại quay lại chỗ Tuế Văn.
Tuế Văn nhìn thấy thứ Thời Thiên Ẩm nhặt được.
Đó là một tấm ván gỗ, là một tấm gỗ rất bình thường.
Bên trên có 4 con số.
2000.
Cái này nói lên điều gì?
Tuế Văn nhìn tấm gỗ suy nghĩ, bàn tay vừa chạm lên trên mặt tấm gỗ, tấm gỗ bỗng hóa thành ánh sáng biến mất trong tay Tuế Văn, đồng thời, dưới tảng băng trôi lại xuất hiện một lớp màu gỗ, giống như có thêm một lớp sàn gỗ trên mặt băng.
Thuyền trưởng thất thanh: “Khoan đã, đây không phải là boong tàu à?”