Chương 25
Ngô Quốc Lương mặt không cảm xúc, vợ con ly tán, mẹ cũng không còn nữa. Có ở đâu thì cũng là kẻ tội đồ của gia đình, cũng là kẻ phạm tội giết người ai cũng căm ghét, sẽ không có ai quan tâm anh chết hay sống, cho nên anh ở đâu, làm gì thì có khác chi đâu.
Ngô Quốc Lương còn đang tiêu cực lãn công, các quản giáo phụ trách trông coi tù nhân thì cảm thấy không biết làm sao. Bọn họ sợ nhất chính là kiểu phạm nhân không còn hy vọng gì về bản thân hay với thế giới bên ngoài này, không giống với những phạm nhân còn có người thân bạn bè hoặc là sự nghiệp, lý tưởng, bởi vì kiểu người này sẽ tích cực cải tạo nỗ lực giảm án, còn người không có ai thăm nom, chính bản thân cũng không còn ý chí như này rất dễ dàng mắc các bệnh về tâm lý, một số người tâm lý yếu sẽ bị tự kỷ hoặc trầm cảm, nhưng càng có người biến thất bại và sai lầm của mình thành sự phẫn nộ, trở thành phần tử bất hảo trong tù, gây rắc rối cho người trông coi.
Quản giáo Chu nhìn Ngô Quốc Lương, cảm thấy không chừng người này sẽ rơi vào cảnh ngộ đó. Theo anh được biết, lúc đánh nhau người nọ lỡ tay giết người, tuy rằng cũng xem như ngộ sát, nhưng chính hành vi ẩu đả đánh nhau đó đã sai rồi, nên cuối cùng bị phán mười năm. Thật ra Ngô Quốc Lương giờ mới 36 37 tuổi mà thôi, nếu như nghiêm túc chấp hành án phạt và nỗ lực giảm án, khi ra tù mới tầm 43 tuổi, vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng nhìn Ngô Quốc Lương bây giờ, quản giáo Chu cảm thấy, người này vô vọng rồi.
Rất nhiều tù nhân không có hy vọng và kỹ năng mưu sinh, sau khi ra tù rồi rất dễ “làm chuyến nữa”, anh ta nghĩ, anh đã nhìn thấu cuộc đời Ngô Quốc Lương.
Đúng vào lúc này, máy liên lạc của anh vang lên. Sau khi nghe vài phút, quản giáo Chu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Được, tôi biết rồi. Tôi dẫn anh ta đi ngay.”
Sau đó quản giáo Chu đi tới bên cạnh Ngô Quốc Lương, đưa tay gõ gõ bàn làm việc của anh ta, lúc Ngô Quốc Lương thẫn thờ nhìn sang thì nói: “Anh đi chuẩn bị với tôi một chút, con trai anh tới thăm.”
Vẻ mặt của Ngô Quốc Lương trống rỗng trong giây lát.
Tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu, nhưng thực tế là chỉ vài giây sau, Ngô Quốc Lương khiếp sợ đứng phắt dậy, bởi vì đứng lên vội quá nên làm đổ ghế ngồi, phát ra một tiếng động lớn.
Nhưng Ngô Quốc Lương lại không lo được nhiều như vậy, anh dùng đôi tay thô ráp nắm chặt lấy cánh tay của quản giáo Chu, vành mắt ửng hồng, cả giọng nói cũng run lên: “Anh, anh Chu, anh nói cái gì? Ai, ai tới thăm tôi?”
Quản giáo Chu thấy bộ dạng như lập tức sống lại này của anh, không khỏi thầm thở dài, “Anh không nghe nhầm. Con trai anh tới. Mau đi theo tôi, hai người chỉ được gặp nửa tiếng mà thôi. Với lại qua lần này, anh phải chờ thêm một tháng lận.”
Ngô Quốc Lương gật đầu lia lịa, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn. “Ừ ừ, đi thôi đi thôi. Không, không thể để con tôi chờ lâu quá, à, anh Chu, tôi đi rửa mặt cái được không? Giờ tôi lôi thôi quá, tôi……”
Anh đang nói nửa chừng thì trông thấy ánh mắt hiểu thấu mọi chuyện của quản giáo Chu, đột nhiên dùng hai tay ôm mặt, nghẹn ngào ra tiếng: “Anh Chu…… Tôi không ngờ con trai tôi còn chịu tới thăm tôi, tôi thật sự không có mặt mũi nào gặp thằng bé.”
Quản giáo Chu vỗ vỗ bả vai Ngô Quốc Lương: “Được rồi, đi thôi. Nếu thằng bé tới rồi, thì muốn nói gì, bất kể là xin lỗi hay quan tâm cũng được, nói với nó đi. Mặc kệ thế nào, anh vào đây hơn một tháng, cuối cùng cũng chờ đến lúc con mình tới.”
Ngô Quốc Lương hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.
Mà lúc này, Ngô Ưu xụ mặt ngồi trên chiếc ghế trong phòng thăm nom, nhìn chằm chằm tấm kính trong suốt trước mắt không nói một lời.
Quản ngục trong phòng thăm nom nhìn cậu bé mà khẽ thở dài trong lòng, đứa nhỏ này tới thăm tù có một mình, tâm lý cũng khá tốt. Nhưng đến mức chỉ có một đứa nhóc choai choai đến thăm như này, vậy gia đình của phạm nhân kia cũng ly tán gần hết. Từ đó cho thấy, trước khi làm chuyện gì, mọi người nên suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng đã.
Két một tiếng, cửa phòng thăm tù mở ra, Ngô Ưu lập tức đưa mắt nhìn sang. Vừa hay đối diện với ánh mắt mang theo sự thấp thỏm và phấn khích của Ngô Quốc Lương.
Khác với người cha vô cùng phấn khích, đứa con lại quá mức bình tĩnh.
Ngô Quốc Lương cách tấm kính gọi con trai một tiếng.
Mặc dù là kính cách âm, nhưng Ngô Ưu vẫn biết ba đang gọi tên hồi nhỏ của mình, Ưu Ưu.
Ngô Ưu mím môi, cậu theo bản năng đưa mắt nhìn sang trái, liền thấy anh Kim ngồi trên bậu cửa kính phòng thăm hỏi mỉm cười với mình: 【 Người cũng tới rồi, em còn sợ cái gì? Muốn nói muốn trách thậm chí muốn mắng gì thì em cứ việc nói ra. Dù đây là ba em, nhưng nếu ông ấy làm sai thì em vẫn có quyền nói. 】
Ngô Ưu mới mím môi, duỗi tay cầm lấy ống nghe điện thoại kế cửa sổ.
Ngô Quốc Lương thấy Ngô Ưu cầm ống nghe, cũng nhanh chóng cầm lên, hơn nữa lại kêu một tiếng “Ưu Ưu”trong điện thoại, sau đó giọng nghèn nghẹn: “Ưu Ưu, ba xin lỗi.”
Ngô Ưu nhìn người từng là cả bầu trời của mình, nay đã hơn hai tháng chưa gặp, thấy người nọ ốm đi nhiều, mái tóc vốn đen nhánh giờ cũng điểm bạc. Trong ánh mắt nhìn mình mang theo sự vui sướng và áy náy, và cả sự yêu thương mà cậu ít khi nhận được từ người khác sau khi xảy ra chuyện kia.
Vành mắt Ngô Ưu cũng đỏ lên.
“Ba đã biết sai chưa? Đánh nhau là không đúng.”
Ngô Quốc Lương ngồi đối diện ra sức gật đầu: “Ba sai rồi. Sau này ba không bao giờ đánh nhau nữa! Xin lỗi, ba không thể chăm lo được cho con.”
Trong giọng nói của Ngô Ưu mang theo trách cứ và oán hận: ” Người mà ba nên xin lỗi nhất là bà nội. Trước khi qua đời nội còn đau khổ vì không thể gặp mặt ba lần cuối, còn dặn con tới thăm ba.”
“Nhưng con không muốn tới. Bởi vì ba để người ta làm bà nội tức giận mà chết, con không muốn tới gặp ba.”
Ngô Quốc Lương rốt cuộc không nhịn được mà gào khóc: “Là con có lỗi với mẹ! Là ba sai! Ba không tốt! Ba không làm tròn đạo hiếu với bà nội*, còn khiến bà nội và con bị người ta khinh khi! Là lỗi của ba, ba sai rồi hức hức!”
Ngô Ưu nhìn người cha đang gào khóc trước mặt, cuối cùng nước mắt giàn dụa kia. Tiếp đó cậu quyết định không nhắc đến việc người khác bắt nạt, mắng mình là tội phạm giết người với người đàn ông đã hối hận sắp chết đi này.
Quản giáo Chu bên kia muốn tiến lên trấn an Ngô Quốc Lương đang đau khổ, tuy rằng cảm xúc mà Ngô Quốc Lương kiềm nén gần hai tháng giờ giải tỏa được thì cũng tốt, nhưng vẫn luôn kêu khóc, lại còn ở trước mặt con mình nữa thì không ổn lắm. Với lại thời gian thăm nom cũng chỉ có nửa tiếng, hiện tại gần mười phút trôi qua rồi. truyện đam mỹ
Lúc quản giáo Chu tính đưa khăn giấy cho Ngô Quốc Lương, lại nhìn thấy cậu nhóc gầy gầy có hơi nghiêm túc kia lấy đồ từ ba lô ra. Cậu lấy ra một lọ sứ nhỏ, một bịch quần áo, với cả một xấp giấy?
Ngô Ưu gõ gõ kính, Ngô Quốc Lương bên kia còn đang vô cùng hối hận khổ sở, nghe tiếng đưa mắt nhìn sang thì thấy được ba món đồ bên kia cửa sổ. Anh dùng tay áo lau nước mắt nước mũi một cái. Tuy rằng trong lòng vẫn còn đau khổ, nhưng rốt cuộc nhớ tới mình là một người cha, không thể quá yếu ớt trước mặt con. Anh ta còn tính nói cho con trai biết trong nhà có tiền riêng mà anh cất.
Nhưng lúc nhìn mấy thứ đặt bên cửa sổ lại có hơi khó hiểu: “Ưu Ưu, mấy cái này là?”
Ngô Ưu nhìn anh ta, mím môi chỉ vào hũ sành nhỏ: “Đây là củ cải cắt khúc con tự ngâm. Sau khi nội với…. đi rồi, nhà chỉ còn mình con, con không có tiền, nhưng vẫn muốn tiếp tục đi học, nên tìm một quyển sách dạy nấu ăn cũ, học theo làm đồ ngâm. Số con may, mỗi ngày có thể kiếm được hơn 200 đồng tiền củ cải ngâm.”
Ngô Quốc Lương nhìn cái bình nhỏ kia, trên mặt vừa có vẻ kinh ngạc lại có chút kiêu ngạo.
Ngô Ưu lại chỉ chỉ bộ quần áo lót giữ ấm: “Sắp tết trời lạnh. Con lấy tiền mình kiếm được mua đồ lót giữ ấm cho ba mặc. Tuy rằng ba có sai, nhưng ba vẫn là ba con, ba phải cố gắng cải tạo…… Cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh.”
Ngô Quốc Lương lại bắt đầu che miệng, mắt đỏ hoe gật đầu.
Cuối cùng, Ngô Ưu đưa ngón tay về phía chồng bài thi.
“Đây là bài thi cuối kì của con. Con thi được hạng 3 trong lớp, hạng…11 của khối. Con mang đến cho ba xem.”
So với việc biết Ngô Ưu có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân và Ngô Ưu còn quan tâm người cha vô dụng là mình, thì khi Ngô Quốc Lương nghe được câu cuối cùng kia, niềm vui sướng lộ ra trong mắt khiến người nhìn mà chua xót thay. Anh nhìn chằm chằm vào bài thi toán được trọn 120 điểm, chỉ biết gật đầu, trong miệng liên tiếp lặp lại: “Tốt! Giỏi quá! Con trai ba thật lợi hại! Con giỏi hơn ba nhiều…… Hức…… Ba, ba vui quá, thật sự rất vui.”
Ngô Quốc Lương lo lắng con trai không còn bà, mẹ bỏ đi rồi không có ai bên cạnh sẽ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị người ghét bỏ. Sợ hoàn cảnh sống thay đổi khiến Ngô Ưu căm hận, chán ghét người làm cha là mình và tất thảy mọi thứ xung quanh. Anh ta càng lo hơn là sự thù hận và căm ghét đó sẽ khiến đứa con trai vốn ngoan ngoãn hoạt bát sa đọa, thành một người không có tương lai, thế cho nên khi biết trong hoàn cảnh như vậy mà Ngô Ưu vẫn chăm chỉ học tập, anh ta chưa bao giờ cảm thấy biết ơn ông trời tới thế.
Cảm ơn trời cao, cảm ơn mười phương chư phật, giúp con anh dù trong nghịch cảnh vẫn luôn có tấm lòng kiên cường cầu tiến.
Lúc sau Ngô Quốc Lương nói cho con trai mình có giấu trong sô pha 500 đồng tiền riêng, dặn con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đừng học mệt quá đừng ăn ít quá, anh ta còn bảo đảm với Ngô Ưu mình nhất định sẽ cố gắng cải tạo tốt trong tù tranh thủ giảm án phạt, anh sẽ cố gắng xin tăng ca, vậy thì mỗi tháng còn có thể kiếm thêm được ít điểm lao động, có thể đổi thành tiền cho Ngô Ưu.
Ngô Ưu nghe ba xin lỗi, quan tâm, và quyết tâm. Rốt cuộc khi gần hết giờ thăm, mới lộ ra nụ cười nhẹ với anh.
Tuy rằng đến hiện tại cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ người này, nhưng đây là ba của cậu. Cảm giác có ba luôn làm cậu cảm thấy càng kiên cường và ấm áp hơn.
Tới cuối cùng Ngô Quốc Lương lau nước mắt lưu luyến từng bước bị quản giáo Chu mang đi. Anh ôm bộ đồ giữ ấm và hũ sành mà tựa như đang ôm bảo bối hiếm có nào đó. Trước khi đi còn không quên hô một tiếng với con trai bên kia cửa sổ:
“Có gặp gì khó khăn thì đi tìm bác cả trai với bác cả gái của con. Tiền con thiếu hai bác khi nào ba ra sẽ trả lại!”
Đáng tiếc do không nói qua ống nghe điện thoại, Ngô Ưu không nghe thấy.
Nhưng Kim Sơn lại hết sức tốt bụng truyền lời cho Ngô Ưu. Sau đó nhận xét: 【 Ba em cũng ngốc thật. Trông chờ vào hai bác nhà em, sợ là giờ em đi uống gió Tây Bắc rồi. Đi theo anh Kim đây vẫn tốt hơn. 】
Cậu nhóc Ngô Ưu gom lại xấp bài thi, lễ phép cúi đầu chào và cảm ơn người cảnh ngục trẻ tuổi, chờ sau khi ra khỏi trại giam. Cậu nhìn lên vầng dương ấm áp trên bầu trời. Gật đầu.
“Dạ.”
Cậu muốn nói lời cảm ơn với bản thân ở tương lai, đã để cho mình gặp được anh Kim và ngài Doanh ngay lúc này.
Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu không có hai người họ thì bây giờ mình sẽ như thế nào.
*Câu gốc ba Ưu nói là chưa dưỡng lão tống chung được cho bà nội Ngô Ưu, tui đọc thì hiểu đó mà diễn giải ra không được nên thay thành câu chưa làm tròn đạo hiếu, có gì ko ổn mn cmt nhắc tui nhé