Chương 23
Cấp 2 không thi xong được nghỉ như cấp 1, thi xong còn học tiếp hai tuần nữa mới được nghỉ đông.
Mà trong hai tuần này, bảng danh dự của trường và thành tích kì thi chung sẽ bổ thẳng vào đầu học sinh một cách không thương tiếc.
Cho nên chẳng sợ thi xong rồi, đám học trò vẫn vừa thả bay bản thân, vừa ra sức khống chế chính mình. Trước khi có điểm đừng quẩy hăng quá, cũng đừng gây chuyện!
Hai giáo viên Trương Lệ Quân, Trần Tuyền Dũng là hai cô giáo được chọn đi trường trung học Số 2, Số 3 sửa bài thi.
Dẫu sao thì mỗi một điểm trong bài thi chung đều rất quan trọng, ba trường chấm chéo cho nhau, để phòng ngừa người của trường nào hoặc lớp nào làm ký hiệu trên bài thi để cộng thêm điểm cho trường mình.
Chờ sau khi chấm bài trường trung học Số 2 về, các giáo viên ngữ văn khác trong văn phòng đều dò hỏi hai người về tình hình sửa bài thi.
Cô Trương cười tủm tỉm nói vẫn ổn. Cô Trần thì càng trực tiếp hơn: “Không chỉ ổn đâu! Hôm nay ráp phách, ba trường học tổng cộng mười một em thi được 119 điểm. Trường chúng ta có năm em! Mọi người không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của giáo viên trường khác đâu, mấy người đó trừng cô Trương tới sắp lủng lỗ luôn!”
“Ha ha, trường chúng ta dữ vậy sao? Nào nào nào, mau nói coi năm em thi được 119 điểm đó là ai? Trở lại khen ngợi các em ấy. Còn vụ trừng cô Trương, có phải lớp cô Trương có một em thi được 119 không?”
Cô Trần nhìn thoáng qua cô giáo Trương Lệ Quân, lại dùng ánh mắt mang theo chút thương hại nhìn về phía cô giáo ngữ văn Trương Tiểu Yến của lớp 7-3 cũng đang khẩn trương nghe bọn họ nói chuyện, “Lớp cô ấy không phải một em đâu, là hai em đó. Hơn nữa, người còn lại thi được 119 điểm mọi người đoán không ra đâu.”
Mấy giáo viên ngữ văn khác không tin, cô Tống hiết lớp 7-4 cười tủm tỉm: “Cô nói vậy tôi càng phải đoán, nhưng cô nói tụi tôi đoán không ra, để tôi nghĩ coi, chẳng lẽ là học sinh hết sức nghịch ngợm gây sự đó của lớp cô Trương? Chắc không phải là Ngô Ưu mới chuyển vào đâu nhỉ ha ha ha.”
Cô Tống cùng mọi người đều nhịn không được cười rộ lên, kết quả cô Trần với cô Trương Lệ Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, gật đầu.
“Đúng vậy, chính là Ngô Ưu đó.” Cô Trần lắc đầu: “Bài thi của em ấy là bài đầu tiên tôi ráp phách luôn, hồi đầu thấy là của trung học Số 1, lòng đã thấy vui vui rồi, tiếp đó nhìn thấy Ngô Ưu lớp 7-8, tôi cũng ngớ ra luôn. Cả chính cô Trương cũng không ngờ tới, hai người bọn tôi dò thật kỹ bài thi, toàn bộ đề thi không bị trừ điểm câu nào, chỉ có phần viết văn cuối cùng bị trừ 1 điểm, nhóc này thật sự quá làm người kinh ngạc. Một tháng không tới đi học, kết quả không bị lỡ mất chút kiến thức nào.”
“Chậc chậc, cô Trương à, lúc trước tôi còn nói cô bị thiệt rồi, ai ngờ cô nhặt của hời nha!”
Cô giáo Trương Lệ Quân cười hiền từ, đương nhiên trong nụ cười vẫn có chút đắc ý: “Ôi, là đứa trẻ ấy tự mình nỗ lực. Mấy thầy cô bộ môn khác đều nói em ấy đi học rất nghiêm túc, bài tập cũng hoàn thành rất tốt. Đây là một đứa bé ngoan, tuy rằng ba mẹ em ấy xảy ra chuyện, nhưng chính em ấy biết cố gắng.”
Cô giáo Trương Tiểu Yến của lớp 7-3 khi nghe cô Trần nói người thi được 119 điểm là Ngô Ưu đã thấy khó chịu. Cô là giáo viên trẻ, kinh nghiệm dạy học vốn dĩ đã không nhiều bằng giáo viên lâu năm, lại khá trọng thành tích. Lúc Ngô Ưu bị chủ nhiệm lớp Lưu Tư Minh đuổi đi cô còn cảm thấy khá tốt, dù sao học sinh mà một tháng cũng không thấy đi học lại còn thích đánh nhau với bạn cùng lớp sao có thể là học sinh ngoan được? Chẳng bao lâu nữa là tới thi cuối kì rồi, nếu Ngô Ưu còn ở lớp 7-3 thì nhất định sẽ kéo điểm trung bình Ngữ văn của lớp xuống.
Nhưng bây giờ thành tích của Ngô Ưu lại quật thẳng vào mặt cô ta. Cô Trần còn đang nói tên năm em học sinh gần như được trọn điểm Ngữ văn mà mình biết, không một ai trong số đó là học sinh lớp 7-3.
Trương Tiểu Yến cảm thấy vô cùng bực bội. Rõ ràng điểm cao nhất vốn thuộc về lớp cô ta.
Sau đó Trương Tiểu Yến trông thấy mấy giáo viên ngữ văn khác thường thường dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn mình, cô ta càng thêm khó chịu, theo bản năng mở miệng nói: “Chỉ mỗi điểm Ngữ văn cao thì có ích lợi gì? Ngữ văn thì chỉ cần kiến thức nền ổn, cộng thêm chuẩn bị bài sẵn với học thuộc thơ cổ nữa là được. Có bị hổng kiến thức chút cũng không sao, nhưng mấy môn khác thì sao? Toán Địa Sinh, mấy môn này sợ là khó mà học bù kịp.”
Trương Tiểu Yến vừa dứt lời, bầu không khí trong văn phòng lập tức trầm xuống, cô Trần với cô Tống im lặng nhìn nhau. Cô Trương Lệ Quân thì chỉ cười cười: “Mấy môn khác thì tôi không rõ lắm, nhưng hình như môn toán em ấy thi cũng khá ổn. Hôm nay lúc về trường có đi chung với mấy người cô Mạnh chấm môn Toán, cô Mạnh nói được trọn điểm môn Toán có tổng cộng hai mươi mấy em, trường ta có chín, mà Ngô Ưu là một trong số đó.”
“Trời ạ, thật luôn? Không ngờ đứa nhỏ này giỏi tới vậy đó! Này coi như trọn điểm cả Văn lẫn Toán rồi còn gì?” Giáo viên lớp 7-1 không khỏi kinh ngạc cảm thán một câu, sau đó lại lắc đầu than thở: “Ngô Ưu thi được trọn 120 điểm môn Toán, cũng không biết Lưu Tư Minh sẽ nghĩ như thế nào?”
Lưu Tư Minh nghĩ như thế nào? Lưu Tư Minh quả thực không tin vào những gì mình nghe được.
Anh ta lần thứ 3 hỏi lại cô Mạnh tâm trạng đang khá vui: “Chị Mạnh, chị thật sự xác định là Ngô Ưu lúc trước ở lớp tôi thi được 120 điểm hả?”
Cô Mạnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lưu Tư Minh một cái, cô cũng có thể hiểu tâm trạng của Lưu Tư Minh bây giờ—— khi trước còn đắc chí cho rằng đuổi được cục tạ kéo điểm lớp đi, ai ngờ cục tạ này giờ nhún nhún chân vọt thẳng lên trước, đây không chỉ đơn giản là bị nghiệp quật cho tơi tả, mà còn cả sự khác biệt về tâm trạng khó lòng diễn tả nữa.
Nhưng cô Mạnh hoàn toàn không hề thông cảm đồng nghiệp của mình. Thân là chủ nhiệm lớp anh ta lại không hoàn thành chức trách của mình với Ngô Ưu. Cho nên, nhóc con giỏi toán này giờ chả phải thành của lớp cô rồi à! Ha ha ha! Nói không chừng đến lúc đó còn có thể bảo Ngô Ưu thử tham gia cuộc thi toán học trong thành phố luôn!
“Chính là em ấy. Tuần ôn tập đầu tiên trò đó có chủ động tới hỏi chị khá nhiều vấn đề, quả thật có hơi hổng kiến thức một ít. Nhưng đến tuần ôn thứ hai em ấy đã bù lại gần hết. Năng lực tự học và tự chủ của trò ấy rất tốt, điểm ba lần thi thử của em ấy đều tăng dần lên, chưa dưới 100 bao giờ. Lần thi cuối cùng lên thẳng 119 luôn.”
Cô Mạnh nói xong vui vẻ chốt lại: “Đứa nhỏ này thật giỏi! Lần sau tiến bộ hơn lần trước!”
Lưu Tư Minh mặt đen ngòm.
Hắn có chút phiền muộn mà ngồi vào bàn làm việc của mình, trong lòng vừa hối hận vừa không khỏi trách móc Ngô Ưu, nếu em học toán tốt như vậy, tại sao không nói ra?! Cho dù có bị bạn học bắt nạt đi nữa, em không biết đi kiếm thầy cô à? Được rồi, trong chuyện của đám Trương Vạn Lí anh ta quả thật không xử lý tốt, nhưng nếu chỉ vậy thôi mà đi tìm hiệu trưởng, sau đó chuyển lớp thì không thấy hơi quá à? Bộ không thể nhịn một chút sao?
Ngô Ưu đương nhiên không nhịn được.
Cho dù cậu có nhịn đi nữa, hai boss bự sau lưng cậu nhất định không muốn.
Thứ tư, ngày thứ năm sau kỳ thi chung toàn huyện, danh sách vinh dự của trường trung học Số 1 bằng mực đen giấy đỏ in tên 100 học sinh điểm cao nhất các khối được dán lên.
Bảng danh dự dán trong giờ đọc sách buổi sáng, hết tiết 1 đám học sinh đã ken đặc trước bảng xếp hạng.
Cậu nhóc Ngô Ưu cảm thấy lần này mình thi khá ổn, bởi vì anh Kim với ngài Doanh có nói nếu cậu thi được vào top 10, thì mỗi người sẽ cho cậu quyền chọn lựa một phần thưởng dưới 1000 điểm trong khu sinh hoạt của cửa hàng hệ thống, cậu lập tức khẩn trương không dám đi chen chung với Bàng mập. Sợ trông thấy xếp hạng của mình không tốt không có quyền chọn phần thưởng miễn phí.
Bàng mập thì hoàn toàn không sợ, nó lôi thằng bạn thân Lưu Hào cùng chen bảng vàng danh dự chung.
Tên nhóc Lưu Hào vốn nằm trong top cao trong lớp rồi, chắc chắn thuộc top 100 của khối. Mà Bàng Bách Phúc cảm thấy mình phát huy không tồi đã vậy còn chăm chỉ hơn trước, phỏng chừng cũng có thể trà trộn vào top 100. Cho nên hoàn toàn không áp lực.
“Ê Hào, mày nói coi sao Ngô Ưu không chịu đi chung với tụi mình? Chẳng lẽ cậu ấy thi rớt? Nhưng điểm Ngữ Văn cậu ấy cao hơn tao mà.” Bàng Bách Phúc hỏi Lưu Hào.
Lưu Hào đẩy mắt kính trên mũi một cái, giờ cậu nhóc đã cận 3 độ*. “Tao thấy cậu ta sẽ thi khá tốt. Lúc trước tao có coi bài thi toán của cậu ta, hình như là 116 điểm. Điểm thi thử lần hai.”
Bàng Bách Phúc kinh ngạc: “Thế nếu cả Văn Toán đều cao thì sao cậu ấy không đi coi?”
Lưu Hào nhún nhún vai: “Sao tao biết, nói không chừng thi tốt quá, chắc sợ đi chung đả kích mày? Dù sao ba chúng ta cùng đi, coi mòi là mày thi thấp nhất á.”
Bàng Bách Phúc tức nha: “Dựa vào đâu nói tao thi thấp nhất!!! Mày hơi bị kiêu ngạo à nha!” Nó vừa chen vào đám đông vừa nhìn bảng xếp hạng từ dưới lên trên, thấy tên mình hạng 88 lập tức ha ha cười rộ lên: “Hào! Tao 88 nè! Còn cao hơn hồi giữa kỳ vài hạng luôn!!”
Kết quả quay đầu liền nhìn thấy Lưu Hào mặt dại ra: “Mày đớ ra đó làm gì?” Ngửa đầu theo tầm mắt Lưu Hào, nhìn bảng xếp hạng từ trên xuống dưới. Chẳng bao lâu đã thấy Ngô Ưu hạng 11 của khối. Còn cao hơn Lưu Hào một hạng.
Bàng Bách Phúc: “……”
QAQ! Quá đáng! Hạng nó lót đáy thiệt!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Boss vàng boss bạc: Top 10 có khen thưởng nhá!!
Bàng Bách Phúc: Đại ca nói anh nghe một tin vui nè! Anh được hạng 11 luôn á!!
Ngô Ưu:……………
Mấy người cố ý đúng không?!
*Bản gốc tác giả ghi bé nó cận 300 độ luôn, tui tá hỏa đi tra gg thì mới biết do cách tính độ cận của mình với bên đó khác biệt, 100 độ bên đó bằng 1 độ bên mình:)