Chương 111: Có anh mà
Nhưng đến khi bọn họ cho rằng biểu cảm cậu thay đổi, Kim Vũ liền ôm chặt cậu vào lòng mình, tay vỗ nhẹ lưng cậu, ánh mắt lạnh băng nhìn mấy người kia, “Giải quyết Lâm Gia đi.”
Mọi người nhìn nhau, không cam lòng rời đi. Đàn tang thi vẫn đứng yên một chỗ, khuôn mặt cứng đờ đầy ngơ ngác nhìn Tuấn Ninh, chờ đợi cậu ra lệnh.
Thế mà, bả vai cậu hơi run lên, tay cậu ôm lấy mặt mình, tiếng nức nở vang lên qua khẽ tay. Đau đớn, hối hận, tiếc nuối, xót xa.
Kim Vũ nhẹ giọng nói, “Bảo bối, không sao hết. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Lâm Thiển và Lưu Hàn sẽ chết, bọn họ gây quá nhiều tội lỗi. Cái chết này của họ có gì mà phải tiếc nuối?” Hôn mấy cái lên tóc cậu, anh nói tiếp, “Em không sai. Sớm muộn gì em cũng phải giết hắn. Lưu Hàn và Lâm Thiển đều hại chết em, em giết lại hắn, có gì sai?”
Nói không xót, ai mà không xót chứ. Chính tay mình giết người bạn thân nhất, giết người đệ tử yêu thương nhất. Ai mà không đau lòng?
Chỉ là… anh không nỡ nhìn cậu buồn như vậy.
Kim Vũ nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh nước của cậu, đôi môi hồng nhạt bị cậu cắn đến chảy máu, anh cúi xuống hôn vào môi cậu, giọng nói càng thêm ôn nhu, “Bảo bối, có chuyện gì thì nói cho anh. Đừng như vậy, được không? Còn có anh đây mà.”
Tuấn Ninh khóc càng to thêm, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập hơn, “Hức… hức… Vũ à….”
Giọng nói run run khiến tim anh đập mạnh một nhịp. Kim Vũ vuốt mái tóc đầy mồ hôi của cậu, “Ừ, anh nghe.”
“Hức… em… em không biết phải làm gì hết…”
Cuối cùng, đã biết hết nguyên nhân rồi. Nhưng tại sao lại có cảm giác xót xa như vậy chứ? Tại sao khi nghe xong mọi chuyện, trong đầu lại hiện lên một câu nói, “Thà đừng biết gì hết.”
Thà cứ ngu ngơ mà sống tiếp, thà không vì lòng hận thù mà giết tận đường cùng, thà… đừng biết một cái gì hết. Để rồi giờ đây chỉ biết ngẩn ngơ nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống, tay chân cứng đờ. Cuối cùng chỉ kết luận lại bằng một câu hỏi… phải làm sao đây?
Nếu là trước kia, sẽ không có ai trả lời cho cậu. Bởi vì lúc đó cậu chẳng có ai cả.
Nhưng may mắn, bây giờ, đã có người trả lời cậu.
“Bảo bối, em chỉ cần tiếp tục sống bên anh. Em quên mất lời hứa của mình rồi sao? Còn có anh mà. Bảo bối, em quên ai thì quên, làm ơn đừng quên anh được không?”
Nghe anh nói như vậy, cậu không nhịn được bật cười, tâm nhẹ hẳn đi. Cậu đánh một cái vào ngực anh, nói, “Anh thật sến!”
Kim Vũ cười mỉm, nói, “Đó không phải là sến, đó là những thứ anh muốn nói em nghe.”
Tuấn Ninh ôm chặt anh, vùi đầu mình vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh, tham lam hít thở mùi hương chỉ có ở anh, “Nói tiếp đi, em thích.”
“Bảo bối, anh yêu em.”
“Ừ.”
“Bé heo con, lão heo yêu em.”
“Ừ.”
“Vợ à, anh yêu em.”
“… Em biết rồi.”
“Vợ à, em yêu anh không?”
“Ừ, yêu anh.”
Đàn tang thi nhìn bọn họ âu yếm nhau, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc đơ ra thấy rõ.
Này, muốn diễn trò vợ chồng âu yếm thì phải ra lệnh cho bọn tôi ra chỗ khác chứ!
Lúc này, Tuấn Chung Quân chạy tới, anh thở hồng hộc, ngẩng đầu thấy em trai mình đang khóc thê thảm, tim anh liền thắt lại, “Ninh!”
Hai người giật mình nhìn sang. Kim Vũ cau mày, nói, “Sao bây giờ mới đến?”
Tuấn Chung Quân rút cà vạt thắt lệch trên cổ ra, nói, “Có chút việc.” Đi tới chỗ Tuấn Ninh, anh chen vào giữa hai người, lạnh lùng nhìn Kim Vũ, “Cậu không chăm sóc em ấy cẩn thận!”
Kim Vũ im lặng, không cãi lại.
Tuấn Ninh kéo nhẹ áo vest của Tuấn Chung Quân, nói, “Tôi muốn về Tuấn Gia.”
Kim Vũ nhíu chặt mày nhìn cậu, môi càng mím chặt, tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Hai ngày thôi.” Tuấn Ninh khẽ nói.
Kim Vũ nói, “Một ngày, chiều mai anh đưa em về.”
Tuấn Ninh gật đầu, “Được.”
Tuấn Chung Quân hừ một tiếng, không nói một lời liền kéo cậu đi.
Kim Vũ quay đầu, phát hiện đàn tang thi nhìn mình chằm chằm, anh hung hăng nói, “Nhìn cái gì!”
Đàn tang thi khóc không ra nước mắt. Chủ nhân, ngài đâu rồi? Sao lại đi nhanh vậy chứ! Ngài vẫn chưa ra lệnh cho bọn tôi mà!