Chương 27: Nóng
Màn đêm dần buông xuống, Mạnh Hoài Trạch ngồi rất lâu trên ghế đá trong sân, ánh sáng xung quanh chàng cũng bắt đầu đổi thành cảnh đêm u tối. Gió cũng lạnh dần, lá hải đường đung đưa xào xạc, có một chiếc lá rơi xuống bàn đá, lông mi Mạnh Hoài Trạch khẽ run lên. Chàng bừng tỉnh trở lại, nhận ra xung quanh mình đã trở thành màn đêm.
Rõ ràng là gió mát nhưng không hiểu sao chàng lại thấy hơi nóng, cả người chàng giống như đang căng lên trong một đám khí nóng.
Chàng đặt bàn tay nóng hổi lên mặt bàn đá lạnh lẽo, “hấp thụ” một chút hơi mát, nhưng khi chàng chưa cảm nhận được sự dễ chịu thì cái nóng lại càng trổi dậy mạnh mẽ một cách mất kiểm soát, chúng nuốt chửng lấy hơi lạnh tại mặt tiếp xúc ở lòng bàn tay rồi biến cả thành cái nóng.
Mạnh Hoài Trạch thấy hơi kỳ lạ, nhưng chàng cũng không nghĩ quá nhiều, chàng kéo cổ áo xuống đứng dậy.
Mạnh Hoài Trạch đã dọn dẹp sạch sẽ xong sân nhà, sắp xếp cẩn thận các loại thảo dược, rồi lại đi đến ngồi xổm xuống trước đóa hoa của Tuyết Chiêu.
Tuyết Chiêu và A Phi vẫn đứng ở góc tường nhìn chàng, cảm thấy hôm nay Mạnh Hoài Trạch có gì đó lạ lạ, không dám qua đó làm phiền chàng, giờ thấy chàng đi đến thì họ đều sáp lại gần chàng.
Mạnh Hoài Trạch chạm nhẹ vào nụ hoa, nụ hoa nhỏ bé đã hơi hé nở, để lộ một chút màu đỏ nhạt, Mạnh Hoài Trạch cười nói với Tuyết Chiêu:
“Hình như nó sắp nở rồi.”
Tuyết Chiêu gật đầu.
Mạnh Hoài Trạch rũ mắt xuống khẽ đáp:
“Không biết nó sẽ trông như thế nào.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ ngắm cùng nhau.” – Tuyết Chiêu nghiêng đầu nhìn chàng.
“Khi sắp nở ta sẽ đi gọi ngươi và Ô Nhạc đại nhân.”
Mạnh Hoài Trạch cười lên:
“Cảm ơn ngươi.”
Tuyết Chiêu cũng người hê hê vài tiếng, xấu hổ đỏ mặt lên.
Mạnh Hoài Trạch lại kéo cổ áo xuống, chàng ngẩng đầu nhìn cành cây đang đung đưa, rõ ràng là có gió, nhưng chàng vẫn nóng vô cùng.
“Các ngươi có thấy tối nay rất nóng không?” – Mạnh Hoài Trạch hỏi.
Hai tiểu yêu tinh đều lắc đầu, Tuyết Chiêu nhớ lại gì đó, nói:
“Sáng hôm nay rất nóng, có điều một lúc sau là hết rồi.”
Mạnh Hoài Trạch “ừm” một tiếng, đáp:
“Có thể do lúc nãy ta vừa làm việc xong chưa trở lại bình thường được.”
Chàng đứng dậy, lại không kìm được kéo cổ áo xuống, cảm giác như cái nóng từ sâu trong da thịt lan ra ngoài, trán Mạnh Hoài Trạch nhanh chóng đổ mồ hôi, chàng bồn chồn mím môi.
Nóng như bị trúng tà.
Mạnh Hoài Trạch đi đến vại nước múc một gáo nước lạnh lên rồi trút sạch vào miệng, nước lạnh trôi qua cổ họng đi thẳng một được vào trong phế phổi, Mạnh Hoài Trạch đặt gáo xuống, thở ra một hơi dài, đã cảm thấy thoải mái hơn được một chút. Thế nhưng chẳng mấy chốc cái lạnh ấy đã bị khí nóng xâm lấn.
Mạnh Hoài Trạch gãi cổ, chàng nóng gần như bắt đầu thấy ngứa ngáy, da thịt nữa, ngay cả xương cốt bên trong cũng như đang ngứa dần.
Chàng không còn cách nào khác đành phải cởi áo ngoài ra, vùi mặt luôn vào trong nước ngâm một chút. Tay áo thấm nước ước đẫm, áo mặc của chàng cũng ướt đi không ít, gió vừa thổi qua thì cơn nóng ấy cuối cùng cũng được xua đi một ít.
Chàng mặc bộ quần áo ướt đi vào phòng, Ô Nhạc đang bắt chéo chân nằm trên giường ngắm khối sáng đang bay lơ lửng, gương mặt chẳng có biểu cảm gì, thậm chí là trông hơi lạnh lùng.
Mạnh Hoài Trạch bước vào, hắn nhìn chàng rồi thu hồi khối sáng ấy vào lòng bàn tay.
Mạnh Hoài Trạch định sắp xếp lại thảo dược một chút, nhưng chàng vừa đi đến bàn, cái mát từ y phục đã không còn tác dụng nữa, khí nóng cuộn trào đang phủ lắp lấy chàng, quần áo tiếp xúc với chàng đều trở thành cái ẩm nóng, giống như một cái kén nhiệt đang bị trói buộc.
Chàng không chịu nổi được nữa nên đã kéo phanh cổ áo ra, kê đầu vào tủ thuốc trước mặt.
Ô Nhạc đi đến hỏi chàng:
“Sao vậy?”
Mạnh Hoài Trạch ngước mắt nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên, đôi mắt cũng nóng đến ngấn lệ.
“Nóng.”
Chàng nhìn Ô Nhạc, giọng nói cũng trở nên mềm đi.
“Không biết sao lại nóng thế.”
Ô Nhạc cau mày lại, chạm tay vào chán chàng, quả nhiên là nóng hổi. Mạnh Hoài Trạch nắm chặt lấy tay hắn không muốn buông ra. Tay Ô Nhạc hơi mát, thế là hắn giống như sao cứu mệnh của chàng. Mạnh Hoài Trạch vùi mặt vào lòng bàn tay của Ô Nhạc, thậm chí còn muốn nhét tay Ô Nhạc vào tỏng cổ áo mình.
Mạnh Hoài Trạch giật mình xóa ngay ý nghĩ này đi.
“Ngươi chạm vào tên tiểu yêu hồng đó rồi sao?” – Ô Nhạc hỏi.
Mạnh Hoài Trạch mơ màng nhìn hắn, một lúc sau mới hiểu ý hắn là gì.
“A Phi?” – Chàng gật đầu, choáng váng nói.
“A Phi, ta chạm vào nó rồi.”
“Ta nói với ngươi thế nào?” – Ô Nhạc hỏi.
Giờ phút này Mạnh Hoài Trạch thật sự không thể nào suy nghĩ được gì, chàng cũng không hiểu được, chàng tủi thân nhìn Ô Nhạc, lẩm bẩm:
“Ta không biết mà…”
Ô Nhạc bị chàng chọc cho cười lên:
“Ngươi tủi thân gì chứ?”
Hắn vừa nói thế, thế mà Mạnh Hoài Trạch đỏ mắt lên thật, dáng vẻ như đã chịu phải một bất công lớn nào đó vậy.
“Ta không biết.” – Mạnh Hoài Trạch đứng không vững, dựa sát vào Ô Nhạc theo bản năng. Bản thân chàng đang lâm vào cuộc đấu tranh giữa cái nóng và dục vọng không cách nào khống chế, cùng với những tia lý trí cuối cùng còn sót lại. Đầu chàng đặt lên ngực Ô Nhạc, nói nhỏ:
“Ta hơi khó chịu, ngươi để ta nghỉ một chút…”
Vốn dĩ chàng luôn đang nghĩ về việc nội đan và Ô Nhạc, bây giờ bị cái nóng này khiến cho không nghĩ gì được nữa, quyết định trải qua rất nhiều khó khăn mới đưa ra được cũng trở nên mơ hồ không rõ. Chàng chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng cụ thể là khó chịu ở đâu chàng cũng không diễn tả được.
Chàng muốn gì, muốn có được điều gì, chàng thấy mình sắp nóng đến mức nổ tung lên rồi.
Ô Nhạc hỏi:
“Khó chịu ở đâu?”
Mạnh Hoài Trạch nhìn hắn, giọng nói của Ô Nhạc cách chàng gần đến thế, gần như là thổi sát ngay bên tai chàng, ngay khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Mạnh Hoài Trạch ý thức được rốt cuộc chàng đang khó chịu ở đâu.
Trong chớp mắt, chàng giống như bị sét đánh, đứng ngẩn người ra một lúc, nửa dưới cơ thể chàng kéo giãn khoảng cách với Ô Nhạc, nhưng lại giấu đầu lòi đuôi. Chàng muốn buông tay khỏi cơ thể của Ô Nhạc nhưng tay chàng lại như dính chặt trên người hắn, chàng không thể khước từ sự mát mẻ đầy cám dỗ ấy.
Người sắp chết khát trong sa mạc cuối cùng cũng có được một chút nước uống, sao có thể buông tay?
Đôi mắt Mạnh Hoài Trạch ửng đỏ nhìn Ô Nhạc, Ô Nhạc không biết vì sao hắn lại mềm lòng.
Hắn ôm lấy lưng Mạnh Hoài Trạch, cười hỏi chàng:
“Ngươi muốn gì?”
Muốn gì ư?
Trong đầu Mạnh Hoài Trạch giống như một vũng hồ đặc sệt nóng hổi, bốn chữ này đang trôi nổi trong đó, bỗng chàng cảm thấy rất buồn.
Chút ánh đèn trên bàn lung lay nhè nhẹ, Mạnh Hoài Trạch nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Trạch một lúc, sau đó áp sát đến vùi khuôn mặt nóng hổi ấy vào hõm cổ Ô Nhạc, thì thầm:
“Ngươi.”
Khi giọng nói ấy vừa phát ra, không hiểu vì sao đột nhiên chàng lại rơi lệ, có lẽ là vì xấu hổ, cũng có lẽ là vì thứ khác.
“Ta muốn ngươi.” – Chàng khẽ nói trong nước mắt.
Ban đầu Ô Nhạc có ý định đùa giỡn một chút, nhưng rồi lại vì sự ẩm ướt nơi hõm cổ mà sững người, ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên tối đi.
Hắn yên lặng một lúc, ngay sau đó là vác Mạnh Hoài Trạch lên vai đi về phía giường ngủ.
Hắn không biết gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, chuyện này không có lý nào lại từ chối.
Lưng chạm giường, những giọt mồ hôi mỏng trên người Mạnh Hoài Trạch đã thấm ra từng lớp từng lớp. Hai tay chàng ôm chặt lấy Ô Nhạc, cái nóng dữ dội trong người khiến chàng hơi run rẩy, khóe mắt đỏ ửng, để lộ ra vẻ yếu đuối trước giờ chưa từng có.
Chàng nhìn Ô Nhạc bằng đôi mắt ửng đỏ ướt đẫm này này.
“Mạnh Vân Châu.”
Không biết vì sao Ô Nhạc chỉ muốn gọi tên chàng, giọng điệu dịu dàng mà lại du dương, có vẻ như đang trêu chọc, cũng có vẻ như đang an ủi.
“Vân Châu.”
“Đừng…” – Mạnh Hoài Trạch run rẩy đáp.
“Đừng gọi như vậy…”
Chàng chàng nói vậy thì Ô Nhạc càng muốn gọi, hắn nhẹ nhàng nói:
“Vân Châu à.”
Mạnh Hoài Trạch nhắm chặt mắt lại, toàn thân run rẩy kịch liệt, lông mi rung động, xấu hổ đến mức cả người ửng đỏ lên.
Ô Nhạc cười rộ lên, hắn cũng không rõ vì sao, nhưng hắn thật sự thấy vui vì điều đó. Hắn duỗi tay xuống sờ vào mảnh vải ướt đẫm trên người Mạnh Hoài Trạch, sau đó nắm lấy nơi phồng lên bên dưới lớp vải ấy.
Suýt nữa thì Mạnh Hoài Trạch chết ngất vì nín thở.
Sự xấu hổ to lớn đã che đậy đi cái nóng cuộn trào và khát vọng trong cơ thể, cuối cùng Mạnh Hoài Trạch cũng buông bàn tay đang dính lấy Ô Nhạc ra, chàng vặn vẹo cơ thể cố gắng tránh đi, nhưng bị Ô Nhạc kìm hãm chặt dưới thân mình.
Chàng không thể trốn được nữa, đành quay đầu đi vùi sâu mặt vào gối nằm, lộ ra một đường cổ kéo dài ươn ướt.
Ô Nhạc hôn lên đó, Mạnh Hoài Trạch rụt vai lại như đang sợ hãi, nhưng tránh thì lại không tránh được. Ô Nhạc tựa như bị nghiện, đôi môi mát lạnh trườn từ cổ Mạnh Hoài Trạch đi xuống, hôn nhẹ lên bờ ngực trần của chàng.
Hắn vừa cởi xiêm y của Mạnh Hoài Trạch, vừa cười nói nhỏ sát bên tai chàng:
“Vân Châu, Vân Châu à…”
Ngực Mạnh Hoài Trạch phập phồng dữ dội, bàn tay đang chống trên vai Ô Nhạc vò chặt thành nắm đấm, hai chân khép chặt lại với nhau, giống một con trai đang cố gắng khép vỏ lại.
Ô Nhạc thấy mình như đang ôm một cái lò lửa, vẫn còn đang bốc khí nóng hừng hực ra ngoài.
Mạnh Hoài Trạch gần như sắp bùng cháy, mọi thứ đều nóng rực, chăn đệm, gối, không khí và cả bản thân chàng, hệt như đang trong nước sôi sùng sục, chỉ có Ô Nhạc đang nằm phía trên chàng là mát mà thôi. Đó chính là cám dỗ không thể chối từ, là sự kháo khát tột cùng của chàng, thế như khi sự mát lạnh ít ỏi đó ập đến chàng lại bị bỏng tới mức gần như có thể nghe thấy tiếng “xèo” của khói.
Đột nhiên Mạnh Hoài Trạch kêu lên một tiếng vỡ òa, giọng nói chìm sâu vào trong chiếc gối nằm, giống như cách một lớp vải thật dày.
Cuối cùng chàng cũng lộ mặt ra.
Gương mặt chàng thanh tú dịu dàng lấm tấm mồ hôi, biểu cảm gương mặt ấy tựa như đang đau khổ tuyệt vọng, nhưng xen lẫn với nó là cái thẹn và sướng khi trụy lạc quên mình, là khoái cảm không thể nào cưỡng lại được.
Chàng mở mắt nhìn Ô Nhạc, Ô Nhạc sững người một lúc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Mạnh Hoài Trạch như thế này cả. Chàng đang tuyệt vọng và cũng đang khao khát, chàng không còn là một lang trung tao nhã lễ độ ngồi ngay ngắn dưới ánh mặt trời nữa, chàng chỉ là một người phàm chìm đắm trong dục vọng trên chiếc giường hẹp mà thôi.
Mạnh Hoài Trạch rướn cổ lên, lần đầu tiên chủ động hôn Ô Nhạc, bàn tay đang đè lên hông Mạnh Hoài Trạch của Ô Nhạc siết chặt hơn, hắn cảm nhận được hơi nóng từ trên cơ thể của Mạnh Hoài Trạch đang không ngừng chuyển sang hắn qua những nơi tiếp xúc.
“Ô Nhạc…” – Mạnh Hoài Trạch khàn giọng gọi hắn.
Ô Nhạc không chần chờ gì thêm, tiếng gọi thứ hai của Mạnh Hoài Trạch còn chưa cất lên Ô Nhạc đã hôn lên môi chàng mãnh liệt. Tay còn lại cởi quần áo của Mạnh Hoài Trạch không chút niệm tình, hắn nhấc chân chàng lên, ngón tay dò tìm vào bên trong.
Mạnh Hoài Trạch rên rỉ, sắc mặt trở nên trắng bệch nhanh chóng, đôi mày cau chặt lại.
Ô Nhạc nhẹ nhàng hơn chút, hắn liếm môi Mạnh Hoài Trạch như để an ủi, nhưng thân dưới hắn lại thúc vào không nhân nhượng. Mạnh Hoài Trạch mở to mắt, đầu ngã ra sau tựa như chiếc cung được căng đến cực điểm. Không có động tĩnh gì một lúc, mãi đến khi Ô Nhạc bắt đầu nhấp thì những tiếng thở không đều phát lên từ trong cổ họng, giống như tiếng rên rỉ vì đau đớn vô cùng.
Ô Nhạc nhẹ nhàng hôn lên mặt chàng, lên đôi mắt chàng, một lúc lâu sau thì chút âm thanh thanh ấy mới thoát ra khỏi cổ họng Mạnh Hoài Trạch, thoát khỏi bề mặt băng trồi lên mặt nước.
Ô Nhạc làm hơi vội vàng, Mạnh Hoài Trạch còn chưa chuẩn bị xong việc đón nhận hắn, phía dưới vừa khô vừa chặt mà Ô Nhạc lại là thô bạo, nương theo chất trơn của máu mà cố nhét vào trong cho đến khi hắn đã vào được hết hoàn toàn, còn chưa đợi Mạnh Hoài Trạch thích ứng kịp thì hắn lại rút ra.
Tay Mạnh Hoài Trạch đỡ trên vai Ô Nhạc, chàng run rẩy không kiềm chế được.
Đôi môi cũng đang run rẩy, một lúc sau mới lẩm bẩm nói:
“Đau…”
Ô Nhạc đã giảm tốc độ nhưng vẫn không dừng lại.
Tay Mạnh Hoài Trạch không kiểm soát được dò xuống che bụng dưới của mình lại, chàng có một ảo giác rằng dường như bên trong nơi đó đã đập nát cả rồi. Đến nỗi cho dù Ô Nhạc nhấp nhẹ qua thì nơi đó đều như máu thịt lẫn lộn.
“Ump…” – Ô Nhạc đâm sâu vào bên trong, tiện thể nuốt chửng tiếng rên rỉ của Mạnh Hoài Trạch.
Sự đau đớn gần như chết đi sống lại ấy duy trì không quá lâu, nó đã bị cái nóng cuộn trào cuốn lấy và nhấn chìm đi mất nhanh chóng, thậm chí hơi nóng còn trở nên mãnh liệt hơn. Sự đau đớn dần dần hóa thành khoái cảm, cảm giác tê dại đang dâng lên trong cơ thể.
Bàn tay ở bụng dưới của Mạnh Hoài Trạch vẫn ở đó, năm ngón tay hơi cong lại ấn xuống dưới, bên trong đó như có nước, vừa chạm vào liền tê ngứa cực kỳ.
Mạnh Hoài Trạch cắn chặt răng không chịu rên thành tiếng, nhưng Ô Nhạc lại không chịu buông tha cho chàng.
Cơ thể Mạnh Hoài Trạch càng trở nên mềm nhũn, Ô Nhạc nắm lấy chân Mạnh Hoài Trạch, ra sức thúc vào trong, khi nhấp thân cả căn phòng ngập tràn tiếng nước.
Cuối cùng Mạnh Hoài Trạch không chịu được nữa, chàng thả lỏng hàm răng đang cắn chặt thấp giọng rên rỉ. Toàn thân như được vớt lên từ dưới nước, cả người đầm đìa mồ hôi, khí nóng từ trong cơ thể thoát ra ngoài bao phủ chàng.
Bỗng nhiên Ô Nhạc buông chàng ra, Mạnh Hoài Trạch sững người, chưa kịp phản ứng thì đã bị lật người lại, dục vọng to lớn của Ô Nhạc nong căng cơ thể chàng, cọ sát qua từng chỗ thịt mềm mại nhất bên trong. Mạnh Hoài Trạch mở to đôi mắt, tiếng rên rỉ bị nén lại bên trong cổ họng, một lát sau mới chậm rãi tràn ra đôi môi. Ô Nhạc tiếp tục “cày cấy” chàng từ phía sau.
Mạnh Hoài Trạch sắp sụp đổ đến nơi rồi, chàng run rẩy như chim non trước mưa gió, yếu ớt đến mức chỉ cần Ô Nhạc làm mạnh một chút là sẽ vỡ vụn ngay.
Đôi mắt màu vàng kim của Ô Nhạc tối lại, hơi thở cũng không ổn định nữa:
“Ta muốn…” – Hắn nói khẽ.
Lâu sau Mạnh Hoài Trạch mới gian nan mà kéo lại chút tia lý trí, tỉ tê hỏi:
“Cái… cái gì…”
Ô Nhạc cắn lên phía sau chiếc gáy đẫm mồ hôi của Mạnh Hoài Trạch, rướm máu:
“Ta muốn mang ngươi về hang động của ta.”
Hắn buông miệng ra ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng liếm lên vết thương ấy, rồi lại ngậm lên gáy Mạnh Hoài Trạch. Phía trên thì lưu luyến bịn rịn, mà động tác ở phía dưới thì trái ngược hoàn toàn, mạnh mẽ mãnh liệt, công chiếm vào sâu bên trong như vũ bão. Mạnh Hoài Trạch không còn sức chống cự, chỉ có thể chịu đựng tất cả, ngón tay túm chặt lấy chăn đệm, tiếng rên rỉ triền miên nối nhau.
Ô Nhạc hừ một tiếng thì Mạnh Hoài Trạch rên một tiếng, xuất ra theo sau đó.