Chương 282: Mục Đích Của Cuộc Huấn Luyện
Câu hỏi của Cedric cũng là thắc mắc của tất cả mọi người. Họ là các phù thủy, đâu phải là binh lính hay võ sĩ, việc huấn luyện thể xác khổ cực như vậy liệu có thực sự thích hợp.
Thomas cười nhạt, cậu ta đã đoán trước là mọi học sinh sẽ thắc mắc điều này. Kể cả Ron, Draco khi lần đầu tham gia huấn luyện cũng đã có những thắc mắc tương tự.
Thomas phẩy tay chỉ vào bãi đá gần đó, nơi đang được những bóng dừa bao phủ, ra hiệu cho các học sinh tới đó ngồi tạm.
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, Thomas bắt đầu giải thích:
“Đầu tiên, việc rèn luyện này sẽ giúp nâng cao thể lực, sức bền, phản xạ của các bạn. Việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp và cực kỳ rõ ràng tới khả năng quyết đấu tay đôi.”
Các học sinh khẽ gật đầu ra vẻ đồng ý, nhưng họ cũng biết đây không phải là mục đích chính. Nếu chỉ đơn giản là huấn luyện như vậy thì không cần bố trí mực độ hiện tại.
Thomas tiếp tục:
“Thứ 2, cũng là quan trọng nhất. Việc rèn luyện này sẽ giúp các bạn rèn luyện 1 ý trí mạnh mẽ để hướng tới việc có thể sử dụng các ma thuật cấp cao cũng như khả năng thi phép không cần đũa.”
Các học sinh lập tức rơi vào hỗn loạn. Việc Thomas vừa nói thực sự quá mức bất ngờ. Phải biết rằng bất kể là ma thuật cấp cao hay thi phép không cần đũa đều là những khả năng của những phù thủy vô cùng mạnh mẽ và xuất sắc.
Ma thuật cấp cao thì phải đến những năm thứ 5 các học sinh mới được tiếp xúc. Còn thi phép không cần đũa thì dù nó cũng có được dạy ở năm thứ 6 nhưng tính gộp cả giới phù thủy vào cũng chẳng được mấy người.
Hermione giơ cao cánh tay trong không trung, cô nói:
“Thưa giáo sư, thầy có chắc về điều thầy vừa nói không?”
Thomas cười nhạt. Cậu ta giơ tay lên, một ngọn lửa đột ngột bùng lên giữa lòng bàn tay và bắt đầu biến hóa thành vô số các hình thù khác biệt. Khi các học sinh đang trầm trồ, ngọn lửa biến thành vô số con chim én nhỏ. Chúng bay vút ra khỏi bàn tay của Thomas, lao thẳng về phía 1 cây dừa đổ nằm cách đó không xa và đốt rụi nó thành tro trong tích tắc.
Tuy ấn tượng với khả năng phép thuật của Thomas nhưng các học sinh cũng không cho là đúng. Hiển nhiên các học sinh coi Thomas là 1 trường hợp đặc biệt và không thể đem ra làm ví dụ điển hình.
Thomas cũng nhận ra điều đó. Cậu ta chỉ thể hiện một chút để thỏa mãn bản thân mà thôi.
“Có thể các bạn cho rằng tôi và một số những người khác là những trường hợp đặc biệt.” – Thomas tiếp tục – “Nhưng tôi muốn nói cho tất cả các bạn biết rằng: tất cả các bạn đều có khả năng làm điều đó.
Nên nhớ rằng lịch sử của thế giới phù thủy này dài hơn lịch sử của những cây đũa phép. Dĩ nhiên là các phù thủy trước kia cũng cần vật môi giới để thi triển phép thuật nhưng điều này không có nghĩa là không có những thứ đó thì không thể sử dụng phép thuật. Phù thủy biết tới phép thuật trước khi biết tới việc chế tạo dụng cụ ma thuật.
Như các bạn đã được dạy, một phép thuật chỉ được thi triển khi Phù thủy hoàn thành ba yếu tố sau: (1) đọc đúng câu thần chú (2) quơ đũa phép đúng theo một trình tự nhất định và (3) tâm trí của người đó phải thật tập trung tưởng tượng về kết quả của phép thuật đó.
Các phù thủy tương đối tài giỏi thì không cần đọc thần chú. Một số người thậm chí không cần đũa phép. Điều này nói lên rằng: phép thuật thật sự chỉ cần các bạn có 1 sự tập trung mãnh liệt về kết quả của phép thuật đó mà thôi.
Các bạn cho rằng sự bạo động phép thuật hoặc mất kiểm soát phép thuật của các phù thủy trước 11 tuổi là do đâu? Và kể cả sau này khi các bạn đã lớn, đôi khi, khi các bạn không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, các bạn cũng gây ra những rối loạn: đập nát vài món đồ, thổi phồng 1 người nào đó…
Đó có phải thi phép không?
Tôi khẳng định với các bạn: Đó là thi phép!
Các bạn hoàn toàn có khả năng sử dụng phép thuật mà không cần tới đũa phép. Tôi chỉ đang giúp các bạn hoàn thiện và sử dụng được khả năng của bản thân mà thôi.
Nhớ kỹ! Các bạn là các phù thủy, những người có khả năng sử dụng phép thuật, không phải có khả năng sử dụng dụng cụ phép thuật. Ma thuật chảy trong thân xác và linh hồn của các bạn.
Tất cả các công cụ ma thuật chỉ có tác dụng giúp cho việc kiểm soát và điều khiển nguồn ma thuật tồn tại sẵn của các bạn trở lên dễ dàng và hiệu quả hơn. Chúng chưa bao giờ là cội nguồn hoặc cốt lõi sức mạnh của các bạn.
Không có công cụ ma thuật, phù thủy vẫn là phù thủy!”
Lời tuyên bố hùng hồn của Thomas thành công khơi dậy sự tin tưởng của các học sinh. Họ tin rằng bản thân thực sự có thể hoặc dưới sự chỉ dẫn của Thomas học sẽ có thể.
Hermione ở phía đối diện dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thomas. Cô vẫn giữ những nghi ngờ của mình. Hermione không hi vọng bạn của mình sẽ trở thành 1 kẻ xấu nhưng những gì đã và đang chứng kiến khiến cô thực sự bất an.
Khả năng của Thomas khiến Hermione nể phục. Không chỉ tài năng tuyệt đối ở lĩnh vực phép thuật mà còn là khả năng lôi kéo nhân tâm. Ngay vừa rồi, chỉ với vài lời nói cậu ta đã thành công lấy được lòng tin của những học sinh mà mới vừa rồi vẫn còn nghi ngờ về sức mạnh của mình.
Hermione không nghi ngờ việc Thomas sẽ trở thành 1 con người vĩ đại. Nhưng vĩ đại và thiện lương lại không phải 2 thứ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Ở phía đối diện, Thomas vẫn tiếp tục bài giảng của mình:
“Tôi đặc biệt muốn các bạn rèn luyện ý chí của mình. 1 ý chí mạnh mẽ không chỉ giúp các bạn thi triển phép thuật dễ dàng hơn. Nó cũng có tác dụng cực kỳ to lớn trong việc giúp các bạn kháng cự lại sự dụ dỗ của Nghệ thuật hắc ám cũng như đối phó với những phép thuật tấn công tâm trí của các bạn. Điển hình như kháng cự lại một vài phép thuật cực kỳ cao cấp như Triết tâm trí thuật hay lời nguyền độc đoán “Imperio” đều cần 1 ý chí thép.
Tôi hi vọng sau quãng thời gian luyện tập với tôi, các bạn có thể, ít nhất cũng có thể thi triển phép thuật mà không cần đọc thần chú.”
Thomas dừng lại một chút, cậu ta đột ngột cất cao giọng:
“Các bạn, những người xuất sắc nhất, những người đã vượt qua hàng loạt các cuộc sàng lọc để có thể đứng ở đây.
Nói cho tôi biết: Các bạn có thể!”
“Có thể!” – Các học sinh đồng loạt đáp lại.
“Rõ hơn!” – Thomas gầm lên.
Tiếng gầm của Thomas như 1 ngọn lửa châm bùng lên thùng dầu nhiệt huyết của các học sinh đang ở trước mặt cậu ta. Tất cả đồng thanh hét lớn:
“Tôi có thể!”
“Rất tốt! Tôi cũng tin các bạn có thể!” – Thomas khẳng định với 1 giọng điệu quả quyết. Cậu ta chỉ tay vào đỉnh ngọn núi lửa phía xa – “Hẹn gặp lại các bạn ở đó sau 7 ngày nữa.”
“Rõ!” – Các học sinh đồng thanh.
Cho các học sinh 1 ánh mắt cổ vũ và khẳng định, Thomas biến mất.
Sau khi Thomas rời đi, Ron và Draco bắt đầu hướng dẫn cho đám bạn học nhũng kiến thức sinh tồn cơ bản.
Mất đi đũa phép và tất cả các công cụ ma thuật lại chưa thể sử dụng phép thuật mà không cần công cụ hỗ trợ, những học sinh này cũng chẳng mạnh mẽ hơn những người thường. Tất cả vô cùng chật vật để có thể tạo dựng được 1 nơi chú ẩn an toàn.
Với lợi thế đông người cùng với việc có thêm 2 hướng dẫn, các học sinh may mắn có được 1 bữa tối tương đối thịnh soạn với hải sản nướng và trái cây rừng.
Bên đống lửa trại, các học sinh ngấu nghiến thức ăn. Họ đều đã vô cùng mệt mỏi và đói bụng sau cả một ngày dài đầy biến cố.
Sau bữa ăn, đám học sinh lôi kéo nhau trở về nơi trú ẩn, vài túp lều đơn sơ được dựng lên được dựng lên bằng những tàu lá dừa và dây leo.
Trong 1 túp lều, nhóm Harry, Hermione và 2 anh em sinh đôi nhà Weasley đang tra hỏi Ron về những gì mà cậu đã thể hiện ra ngày hôm nay.
Ron cũng chẳng hề giấu diếm. Cậu kể lại việc mình đã đến tìm Thomas và được người bạn hỗ trợ, kể về những gì Thomas đã dạy cũng như những cuộc huấn luyện bản thân đã trải qua. Cậu cũng giải thích cho đám bạn về thứ mà mình đã sử dụng hồi sáng – một bùa chú triệu hồi thức thần của Nhật Bản.
“Nếu như cậu sợ cái gì, hãy chuẩn bị tất cả những thứ có thể đối phó với nỗi sợ đó. Làm như vậy, cho dù cậu không thể vượt qua nhưng chí ít thì cũng không bất lực.” – Ron nói, trong mắt chứa đầy hồi ức – “Đó là những gì mà Thomas đã nói với mình. Cậu ấy nói rằng: hãy lợi dụng điểm yếu của mình, biến điểm yếu đó thành vũ khí. Bởi vì mình hay lo lắng, bởi vì mình có quá nhiều nỗi sợ nên mình có thể nghĩ tới nhiều trường hợp tệ hại nhất mà những người ít sợ hãi có thể nghĩ. Và khi mà mọi trường hợp tệ hại nhất đã được chuẩn bị thì mình sẽ nhận ra cuộc sống dễ dàng hơn mình đã tưởng rất nhiều.”
Đám bạn lẳng lặng nghe Ron kể lại những gì mà bản thân cậu đã trải qua trong suốt thời gian vừa rồi. Và họ nhận ra rằng, Ron đã đi trước họ 1 bước thật dài. Cậu ấy đã không còn là thằng nhóc kém cỏi nhất trong cả đám. Những gì mà Ron học được từ Thomas, những bùa chú được lưu trữ từ trước trong các là bài, thực sự là một phương pháp chiến đấu quá mức phù hợp với cậy ấy.
Một kẻ chuẩn bị tất cả mọi thứ để đề phòng kẻ thù của mình, một kẻ luôn có phương án dự phòng cho những gì tồi tệ nhất. Đó là những gì mà Ron đang phấn đấu để trở thành.
Hermione đã bắt đầu tự hỏi: ở 1 tương lai, hoặc 1 thế giới khác, nơi mà Ron hoàn toàn trưởng thành thì cậu ta sẽ mạnh mẽ tới mức nào.