Chương 42: Làm nũng buồn nôn
- Trang Chủ
- Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại - Tri Dữ Thùy Đồng
- Chương 42: Làm nũng buồn nôn
Editor: Ốc.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn xong, Lâm Sóc liền về lớp học với Giang Thần Phong, Vân Diệu Trạch mặt dày mày dạn đi theo, Khương Nghị thì bị Lâm Sóc lôi kéo cùng nhau học tập.
Hai học tra ngồi cạnh nhau.
Lâm Dao mang sách toán của mình lên, để bọn họ bắt đầu bổ túc từ chương trình lớp 11.
Các môn học khác trên cơ bản chỉ cần học bằng cách ghi nhớ là được, nhưng toán học không phải là thứ có thể thành thạo chỉ bằng cách học thuộc lòng, phải bắt đầu lại từ đầu.
Giang Thần Phong để bọn họ hiểu được khái niệm cơ bản về điểm kiến thức trong sách toán trước.
Ví dụ như các khái niệm về tập hợp và hàm số.
Lúc đầu Lâm Sóc có thể hiểu được đại khái, nhưng càng nhiều kiến thức, đầu óc cậu càng rối bời, cái gì mà đạo hàm lần một đạo hàm lần hai, hàm số bậc hai hay thậm chí là hàm số lũy thừa, các công thức trộn lẫn với nhau như một mớ hỗn độn.
A a a…. Khó quá!
Không thể hiểu được, không thể hiểu được…
Lâm Sóc đấm ngực hai cái, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
“Cảm thấy khó thì đừng học nữa, cậu lên đại học bình thường chơi bốn năm, tốt nghiệp tôi sẽ nuôi cậu.” Vân Diệu Trạch dựa vào cửa sau hút thuốc, gần như vẫn luôn nhìn Lâm Sóc, những biểu hiện nhỏ bé của cậu không bao giờ lọt khỏi ánh mắt của hắn.
Không đợi Lâm Sóc phản ứng gì.
Giang Thần Phong đã giận tái mặt, “Bảo bối không thể rời khỏi tôi, nếu cậu muốn nuôi không bằng nuôi một đôi?”
Bảo bối, một đôi… Những từ này đối với Vân Diệu Trạch đều là những từ mẫn cảm đâm vào lòng hắn, hắn rũ mắt hút điếu thuốc một hơi thật sâu, ném tàn thuốc xuống dưới chân nghiền nát, bước vào lớp học, cầm lấy cây bút trên bàn gần đó nhất, mân mê trong tay.
Lại bắt đầu đối chọi gay gắt.
Bộp!
Lâm Sóc ném sách toán lên bàn, đứng dậy trừng mắt nhìn Vân Diệu Trạch.
“Sau này cậu có thể đừng quấy rầy tôi học không?!”
Câu nói này phát ra từ miệng một tên học tra như mình cực kỳ bất hòa, nhưng ngay bây giờ lại là cái cớ vô cùng tốt, bằng không tên chó cặn bã này lại đánh nhau với Phong Tử.
Lồng ngực Vân Diệu Trạch phập phồng, híp mắt lập tức bẽ gãy bút, không nói gì, nhưng bầu không khí vẫn tràn ngập căng thẳng.
Thừa dịp chen ngang, Khương Nghị khoác tay Lâm Sóc, kéo cậu cùng đi toilet, nhân tiện vụng trộm lười biếng.
Đối với học tra mà nói, học tập nghiêm túc giống như bị cưỡng gian.
Khó chịu!
“Tớ thật sự nghĩ không ra, lúc chia tay cậu ta không hề níu lại một chút nào, bây giờ đột nhiên sáp đến giống như thuốc cao da chó, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?” Khương Nghị vừa xả nước vừa nói.
Lâm Sóc yên lặng.
Cậu không còn muốn thảo luận về chủ đề này nữa.
Bất kể Vân Diệu Trạch muốn làm gì, muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất, hay là cảm thấy chưa chơi chán muốn chơi lại lần nữa, cậu đều không muốn biết, cũng không muốn đoán, dù sao trái tim thích hắn đã chết rồi, cho thuốc trợ tim cũng vô dụng.
Thấy cậu không nói lời nào, Khương Nghị thức thời đổi đề tài, cười haha lấy điện thoại di động ra để cậu lại gần.
Lâm Sóc a một tiếng: “Vừa rửa tay xong sao cậu liền bắt đầu chạm vào điện thoại?”
“Không dính nước tiểu là không sao, tớ nói cho cậu biết, lúc ăn cơm tớ và tên bại hoại kia kết bạn rồi, Tư Tư nói với tên đó rằng cô ấy đổi tài khoản Wechat, bây giờ tên đó còn tưởng rằng tớ là Tư Tư.”
Lâm Sóc tới gần.
Ảnh đại diện ban đầu của Khương Nghị đã được thay đổi thành một chú thỏ bông màu hồng, trông rất đáng yêu và phù hợp với hình tượng một cô gái dịu dàng dễ thương.
“Nói như vậy mà cũng tin, chắc sẽ dễ dàng bị lộ đi?”
“Không đâu, Tư Tư đã dùng Wechat của tớ để video với tên đó, nhưng mà tên này rất cẩn thận, chưa để lộ mặt của mình, nhưng mà tên đó đã khẳng định tớ là nữ sinh không thể nghi ngờ, hahahaha…”
Khương Nghị phát ra tiếng cười điên cuồng.
Lâm Sóc giơ ngón tay cái lên, “Có thể được, bước đầu tiên vì dân trừ hại tương đối thành công.”
Nhắc Tào Tháo, tin nhắn Tào Tháo liền đến.
Khương Nghị đặt ghi chú của tên đó là bại hoại.
【 Bại Hoại: Thỏ con, sao không để ý tới tôi rồi? 】
Đối phương gọi cậu ta là Thỏ con, bởi vì Khương Nghị đã đổi tên của cậu giống với hình đại diện, tên là: Sốt Thỏ Nhỏ Đáng Yêu, trước đó trò chuyện được vài câu đã bị kéo vào học cùng, cho nên đối phương hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta quên trả lời.
“Con thỏ có thể đứng thẳng đi tiểu đấy, anh có tin không?” Khương Nghị vừa bấm điện thoại vừa nói, những gì cậu ta nói hoàn toàn trái ngược với hình tượng cậu ta đang nhập chữ.
【 Thỏ Thỏ: Người ta ăn cơm xong cơm liền bắt đầu học bài rồi~ 】
Con mẹ nó!
Mẹ nó dinh dính như thế?!
Lâm Sóc chậc một tiếng, xoa xoa cánh tay vì toàn thân nổi da gà, “Con mẹ nó cậu không thể nói chuyện bình thường được à? Nữ sinh lớp chúng ta cũng chưa chắc sẽ như vậy đâu.”
“Cho nên nữ sinh lớp chúng ta là chó độc thân, cậu xem bọn họ có tìm được đối tượng nào không? Gặp nam sinh muốn câu thì phải nũng nịu làm nũng, thỉnh thoảng đùa giỡn giận dỗi mới tình thú, xấu hổ vô dụng.”
“Không nhìn ra nha, cậu theo đuổi nam sinh sẽ như vậy?” Lâm Sóc dò xét lại người anh em trước mặt một lần nửa.
“Haha, tớ chỉ diễn theo loại hình mình thích thôi.”
Lâm Sóc bật cười.
Bây giờ cậu mới biết Khương Nghị thích những cô gái hay nũng nịu làm nũng.
【 Bại Hoại: Cho nên học tập quan trọng hơn tôi sao? 】
【 Thỏ Thỏ: Đúng thế~ Em lại không yêu đương, đương nhiên là đặt học tập ở vị thứ nhất rồi, anh là ai chứ, hừ (ˉ(∞)ˉ) tức. 】
Mẹ kiếp ——
Lâm Sóc chịu không nổi, hai mắt trợn lên trên, nếu không phải học tập cũng rất đáng sợ thì cậu đã không ở đây chịu loại tra tấn này, xấu hổ, bất hòa, nổi da gà, toàn bộ trộn lẫn thành một đoàn từ sợi tóc đến móng tay chân, A Di Đà Phật.
Mà Khương Nghị diễn không biết mệt.
【 Bại Hoại: Được thôi, vậy tôi cũng không đặt Thỏ Con ở vị thứ nhất nữa. 】
【 Thỏ Thỏ: Hừ! 】
【 Thỏ Thỏ: Bảo Bảo đây tức giận rồi! Anh có dám lặp lại lần nữa không?! 】
Chữ hừ này, Khương Nghị dùng biểu tượng thay thế, một con heo con mập mạp nằm xem điện thoại di động, nhìn thấy nội dung liền ném điện thoại di động ra ngoài, sau đó thân hình mập mạp lật nhào, cực kỳ đáng yêu.
Dù sao cậu có thấy đáng yêu, không biết tên cặn bã này có đáng yêu hay không.
Quả nhiên, bại hoại đã dính chiêu này.
【 Bại Hoại: Được được, Bảo Bảo đừng nóng giận, là tôi sai được không? 】
【 Thỏ Thỏ: Không được ~~~ Anh nhận lỗi không có thành ý một chút nào, người ta không muốn tha thứ cho anh, thở phì phì ~~ 】
Tin tức gửi đi chưa được bao lâu.
Bại hoại đã gửi cho cậu ta một hồng bao lớn, tiền mặt 520, phụ lời: Bảo Bảo, tôi sai rồi.
Khương Nghị mở to hai mắt, con mẹ nó một tiếng, “Vừa mới quen biết đã cho chuyển khoản cho tớ, hào phóng như vậy?”
Lâm Sóc tò mò, lại gần nhìn, tận lực xem nhẹ nội dung đối thoại của bọn họ, chỉ trong giây lát, người kia lại gửi một hồng bao 520, “Xem ra là tiền trong nhà đốt đến hoảng rồi, một câu xin lỗi một hồng bao, cái này ai chịu được?
Đối phương không đợi Khương Nghị trả lời, đã gửi một bao lì xì đến.
Lúc này hồng bao càng lớn, trực tiếp nhiều hơn số không đằng sau, khá lắm!
【 Bại Hoại: Bảo bối tâm cam à, tôi thật sự sai rồi. 】
Mẹ nó, điện giật cũng không buồn nôn như vậy.
Lâm Sóc vội vàng ngoảnh đi chỗ khác.
“Làm sao bây giờ?” Đột nhiên đối phương gửi liên tiếp ba hồng bao khiến Khương Nghị trở tay không kịp, đối với cậu ta mà nói số tiền này quá lớn, có thể chống đỡ tiền sinh hoạt một học kỳ, còn dư ra nữa.
“Đương nhiên không thể nhận, nếu nhận thì tính chất liền thay đổi, hơn nữa số tiền lớn như vậy, nếu quay đầu bị lộ tẩy sẽ thành tội phạm lừa.” Đầu óc Lâm Sóc rất thanh tỉnh.
Bắt được tên cặn bã này là một chuyện.
Lấy tiền chính là một chuyện khác.
“Đúng đúng đúng.” Sau lưng Khương Nghị toát ra một tầng mồ hôi lạnh, “Tớ vừa mới nghĩ, có thể nhận tiền trước, sau này quay đầu đánh tên đó một trận rồi trả lại tiền, cậu đúng là một câu đánh thức người ngủ.”
Khương Nghị bấm vào hồng bao, trả lại từng cái một.
Bại hoại sốt ruột.
【 Bại Hoại: Sao vậy? Thật sự tức giận rồi? Một cái hồng bao cũng không nhận? 】
【 Thỏ Thỏ: Ai muốn anh ném tiền cho em đâu, anh nghĩ người ta là người thế nào vậy, anh quá xúc phạm em, em càng giận hơn rồi!!! Trứng thối! 】
【 Thỏ Thỏ: Người ta không muốn để ý đến anh nữa! 】
Bại hoại lập tức gọi video tới, Khương Nghị nào dám bắt máy, lập tức cúp.
【 Thỏ Thỏ: Nếu anh thật sự có thành ý, liền thì mặt xin lỗi em đi, đưa Bảo Bảo đi ăn đồ ăn ngon ~~ 】
【 Bại Hoại: Được, muốn gặp mặt khi nào? 】
Khương Nghị nóng lòng muốn bắt được hắn.
【 Thỏ Thỏ: Hôm nay luôn, tan học em sẽ đợi ở cổng trường học các anh, O(∩_∩)O~ 】
【 Bại Hoại: Hôm nay không được, có chuyện. 】
Có vẻ vội vàng quá rồi.
【 Thỏ Thỏ: Vậy khi nào thì được? 】
【 Bại Hoại: Chắc cuối tuần sẽ rảnh, phải xem tình huống cụ thể đã. 】
Vẫn hơi khó nắm bắt, Khương Nghị không biết tên đó thật sự có chuyện hay là cố ý kiếm cớ trì hoãn, làm nhanh quá sợ đối phương nghi ngờ, cho nên qua loa”Ừm” một tiếng cho qua chủ đề, đến lúc đó lại nhắc nhở.
Chỉ cần đối phương sẵn sàng cắn câu, là có thể câu được.
Lâm Sóc vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Khương Thái Công từ từ câu cá, tớ phải trở về lớp học rồi, còn lười biếng nữa Phong Tử sẽ tức giận.”
“Được, đi đi.” Khương Nghị phất phất tay.
Lâm Sóc trở lại phòng học tiếp tục bổ túc, mặc dù học tập rất khó, nhưng cậu vẫn cố gắng.
Thời gian buổi chiều yên bình trôi qua, thỉnh thoảng ngủ gật, giữa tiết học làm bài tập rồi tan học, Vân Diệu Trạch không ra chuyện gì khác người, cũng không nói lời nào, bởi vì nói cậu cũng không nghe.
Cậu cầm cặp sách đi cùng Giang Thần Phong.
Vân Diệu Trạch vẫn còn ở trong phòng học, hắn không vội vàng đuổi theo, bởi vì Lâm Sóc phải đi làm thêm, Giang Thần Phong thì muốn đi xem phòng, hai người sẽ không ở cùng một chỗ.
Hơn nữa hắn cũng hy vọng Giang Thần Phong mau chóng chuyển từ trong nhà Lâm Sóc ra ngoài.
Bọn Lâm Sóc đi ra khỏi cổng trường, mới rời khỏi cổng trường chưa được mấy bước đã bị người khác đụng phải, nói đúng hơn là đụng phải Giang Thần Phong.
Tên tóc vàng đụng phải người ta còn tức giận, vừa nhìn liền biết không phải là học sinh, rõ ràng là tên đó không có mắt mà còn vênh váo chỉ vào Giang Thần Phong: ” Tên nhóc mày mắt có bao nhiêu mù vậy, con mẹ nó đụng phải ông đây, lập tức xin lỗi tao, nếu không tao đánh cho mày răng rơi đầy đất!”
“Không xin lỗi, cút.”
“Ha ha, thật đúng là không sợ chết!”
Tên tóc vàng vươn tay muốn đẩy anh, Giang Thần Phong liền đưa tay chế phục tên đó, tên tóc vàng vừa a ôi vừa xin tha: “Buông buông buông… Buông tay, hiểu lầm hiểu lầm, tôi lập tức cút ngay.”
Giang Thần Phong buông tên đó ra.
Anh vừa buông tay ra, tóc vàng liền nhảy xa ba thước, vẻ mặt cầu xin thay đổi, bắt đầu buông lời hung ác: “Mày chờ đó cho tao, sau này tao nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”
Sau đó xám xịt chạy.
Lâm Sóc xấu hổ.
Chuyện nhỏ như vậy hai người đều không để trong lòng.
Tên tóc vàng chạy đến trạm xe buýt cách đó không xa, nói một câu ‘thỏa đáng’ với một tên lưu manh khác, tên lưu manh nhét một trăm tệ cho tên đó đuổi đi, sau đó tự mình đi qua đường, đi vào bóng râm dưới cây phía đối diện.
Từ Hiến ở chỗ này chờ hắn.
“Đã làm theo lời anh nói, đưa tiền đi.” Tên lưu manh nói.
“Quét mã thanh toán.”
Từ Hiến lấy điện thoại di động mở Wechat ra, giao diện vẫn ở khung chat trước đó, phía trên là hình đại diện một con thỏ bông màu hồng đáng yêu.