Chương 5: Thay danh đổi phận
Thử nghĩ xem đời nào A Minh cậu ta chịu phục tùng, hắn ta muốn cậu làm bản sau của tên Min Yo gì đó sau, đúng là ấu trĩ.
“Bảo ông đây học lễ phép phục tùng ngoan ngoãn sao? Ông đây khinh!”
Không nói cũng biết là cậu ta có tinh thần không hợp tác rồi. Bảo cậu ta đọc nội quy tư gia, cậu ta lăn ra ngủ khò. Bảo cậu ta viết thư pháp cậu ta vẽ hình dương vâ. T còn không quên ghi thật to: “Apoll là tên khốn!”. Bảo cậu ta học trà đạo cậu ta quăng luôn bình trà xuống ao. Chưa kể bảo cậu ta học chữ ngâm thơ, cậu ta làm gì, cậu ta bắn rap diss.
Đúng là rất cứng đầu, gia đinh trong nhà cũng bó tay, không ai nói nổi cậu ta.
Lúc này tên Kinn đi đến, nhìn thấy mấy bức họa bậy bạ nằm rãi rác trên sàn, A Minh thì đang vắt chân lên bàn ung dung thưởng trà. Kinn vẫy tay bảo đám gia đinh lui đi, quay sang A Minh bảo: “Cậu mau theo tôi.”
“Muốn gì nữa đây? Ê, đừng có mà ra lệnh cho ông, ông không sợ các người đâu. Ông đây xuýt chết mà lạc đến đây chẳng lẽ lại sợ các người sao?”
Tên Kinn không trả lời, tiếng đến thúc vào bụng cậu sau đó nhanh tay rút dao ra kề sát vào cổ. A Minh bị thúc một cái mạnh liền đau điếng, con dao kề ngay cổ đã hằn một vết xước: “Khụ khụ.. các người.. chó chết.. Được rồi được rồi thả ra, các người còn gì giỏi hơn không hả?”
“Bọn ta còn giỏi khiến một tên hổn xược như cậu phải ngậm mồm lại và nghe lời. Mau đi theo ta!”
Dù không muốn thì A Minh vẫn phải đi theo tên Kinn, nếu không muốn nói là cậu sợ đến sắp tè ra quần rồi.
Hắn ta dẫn cậu đi vào sau một cánh cửa vô cùng lớn phía sau khuôn viên, ở đây được canh giữ rất nghiêm ngặc. Vừa mở cửa vào thì đã nghe tiếng than khóc van xin, đây chính xác là một lao ngục! Bên trong có rất nhiều tù nhân đang bị giam giữ, nhìn bọn họ chẳng ai được lành lặn cả, có người còn nằm dài trên sàn nhà miệng đã trào bọt trắng. A Minh sợ hãi đi nép sau tên Kinn, có người còn hoảng loạn đến nổi thò tay ra nắm lấy chân cậu làm cậu giật thót cả tim, anh ta không ngừng than khóc: “MIN YO! Cứu tôi làm ơn cứu tôi, tôi không muốn chết! Cậu MIN YO!”
A Minh sợ hãi gạt tay anh ta ra, những người trong ngục vừa nghe tên Min Yo liền bắt đầu nổi loạn, bọn chúng phát điên la hét. Cai ngục lập tức đi vào đánh bọn chúng, cảnh cáo bọn chúng mau im lặng, không khí từ từ lắng xuống trở lại. A Minh cứ đứng như chết trân. Cậu sợ hãi nhìn tên Kinn.
“Anh muốn làm gì? Đừng nói là các người nhốt tôi đấy nhá, tôi.. tôi báo công an bắt các người đấy! Dám bắt người trái phép hả?”
“Theo tôi!”
“Này! Này đợi tôi, đừng bỏ tôi lại đây chứ. Này.” A Minh rối rích chạy theo anh ta.
Lại đi vào một đoạn, đi đến phòng tra thảo phạm nhân. Có một trên cao to bị trói ngồi trên ghế, trên người không chổ nào lành lặn, không biết hắn ta có còn sống không. Tên Kinn và cậu đứng nép vào một góc ở bên cạnh nhìn vào.
Chỉ thấy tên Kinn vừa nhìn một cái, cai ngục liền đột nhiên đi tới tạt thẳng xô nước vào tên phạm nhân kia, hắn ta giật thót người tỉnh dậy. Cai ngục cầm roi quất mạnh vào người hắn, một tên khác đã nun thanh sắt nóng đỏ hồng đi đến in thẳng vào bộ hạ tên phạm nhân. A Minh nhìn thấy liền sợ không dám mở mắt, tiếng hét thất thanh van khắp ngục. Chưa dừng lại ở đó cai ngục vừa lấy thanh sắt ra, trên đó vẫn còn dính một mảng da lớn, sau đó chúng liền chà xát một thứ bọt trắng vào vùng da kia, hắn ta la hét dữ dội rồi bất tỉnh. Thứ đó có thể là muối trắng.
“Các người làm cái gì vậy hả? Tính giết người hay sao? Hắn ta có tội gì chứ?”
A Minh lớn tiếng mắng. Tên Kinn lườm cậu: “Hắn ta là nội gián, trước đây giúp tên Min Yo bỏ trốn. Chỉ có hắn mới biết được con đường liên lạc với tên Korn.”
“Không phải các người đã giết tên đó rồi sao. Sao lại còn hành hạ hắn ta?”
“Ngươi đúng là không biết động não! Chỉ có hắn mới giúp ngươi diễn tròn vai, nếu không có cách liên lạc thì ngươi giả vờ làm cho Korn bằng cách nào?”
“Ai bảo với các người là tôi chịu làm việc cho các người hả? Các người đừng có hòng!”
Tên Kinn cười khẩy: “Mạnh miệng như vậy sao. Hay là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Muốn giống hắn ta sao?”
“…”
A Minh im lặng chợt sợ hãi. Những người này đúng là rất tàn ác, huống hồ gì thời này không có cảnh sát, làm gì có ai bảo vệ các mạng này của cậu chứ.
“Đợi đến khi hắn ta tỉnh lại, cậu hãy đến nói chuyện với hắn. Bảo rằng cậu đã giải quyết mọi chuyện, có thể tiếp tục kết hoạch của Bá tước Korn. Sau đó thì tùy cơ ứng biến, từng bước giúp Ngài Apoll trả thù.”
Tên Kinn quay người ra ngoài, không quên kéo cậu theo cùng: “Nội trong bảy ngày, cậu phải trở thành Min Yo. Tên Korn sẽ đến đây, cậu không được để hắn nghi ngờ. Nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc, kể cả cái mạng của cậu! Hãy nghiêm túc làm việc đi!”
Về lại phòng, A Minh vẫn chưa hoàn hồn. Trong tình huống này cậu không có cơ hội từ chối, không muốn nói là không thể không nghe theo bọn họ.
Những ngày sau đó, A Minh ngày ngày bị giám sát, chỉnh đốn từ hành động đến lời nói. Cảm giác khó chịu vô cùng!
Không gác chân lên bàn! Không được nói lớn! Không được vô lễ! Không được ăn đồ dầu mỡ! Không được mặc y phục tối màu! Không được ngủ khi chủ nhân còn thức!
Phải học trà đạo, chơi chữ, ngăm thơ, đánh đàn, múa võ, cách phục vụ chủ nhân.. ti tỉ thứ vô cùng rắc rối.
Cả ngày A Minh chẳng lúc nào được tự do, chưa kể còn bị thay tên đổi họ. Ai cũng gọi cậu là Min Yo. Thử hỏi sống mà không còn là chính mình thì sống làm gì chứ?
Từ tờ mờ sáng đến tận đêm khuya, không luyện chữ thì luyện võ. A Minh đó giờ chưa từng bị tập huấn tàn ác như vậy. Nó vắt cạn sức lực của cậu.
Chỉ mới 5 ngày trôi qua mà với A Minh cứ như mấy mươi năm vậy, bây giờ cảm giác tuổi thọ của cậu đã giảm đi một nửa rồi.
Nằm bịch xuống giường thở dài mệt mỏi, A Minh tính chợp mắt một lúc thì bên ngoài có người mở cửa đi vào. Cậu liền thở một hơi dài, bây giờ đã là giữa đêm lại còn không để cậu yên. Đúng là bức cậu đến chết mà. A Minh không thèm mở mắt cũng không thèm quay người lại. Cứ nằm sấp ra đấy không phản ứng gì.
Dù đã bước vào phòng nhưng người kia vẫn gõ cửa, nhìn cậu ta như vậy cũng không thể nhịn cười. Tên Kinn nói vọng vào: “Min Yo, mau thay y phục đi. Ngài Bá tước trở về rồi.”
“Hắn về thì mặc hắn, liên quan gì đến ta! Bây giờ đã là mấy giờ rồi, về thì im lặng cho người khác ngủ nữa chứ!” A Minh lí nhí trả lời với giọng điệu như đứa con nít bị giành kẹo vậy.
“Bá tước muốn xem cậu đã học được gì. Lo mà chuẩn bị thể hiện cho tốt, nếu không thì người thiệt thòi là cậu! Mau lên!”
“Aissss, cái đồ đáng ghét! Để sáng mai rồi nói không được sao? Biến mất mấy ngày trời làm tôi tưởng anh ta chết rồi, đúng là thất vọng. Tôi nghe rồi, mau đi đi!”
Cậu ta bật dậy mặt không khỏi bức bối, cũng đành vậy thôi, bây giờ bị kẹt ở đây chẳng thể đi đâu cũng không thể trở về hiện đại. Cá trong lồng thì làm gì được chứ.
Thay y phục qua loa xong, A Minh đi thẳng đến phòng Apoll. Tên Kinn nhìn thấy cậu liền nhăn mặt. Nhìn y phục cậu ta khác gì lúc nãy đâu chứ, chỉ có là khoác thêm một cái mỏng. Áo lót còn không thèm mặc, để lộ cả một mảng ngực.
“Chẳng phải tôi bảo cậu thể hiện cho tốt sao. Cậu đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải là chỉ có tên Apoll sao? Có phải là đi gặp tên Korn đâu. Vẽ chuyện!” A Minh không quan tâm, đẩy cửa bước vào, miệng còn ngáp một cái.
“Có gì thì mau nói đi, tôi còn phải nghỉ nghơi đó.”
Tên Apoll nhìn cậu, mắt tròn mắt dẹp. Dưới cái ánh đèn mờ ảo, nhìn cậu ta mặc phong phanh như vậy rất câu dẫn. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, làn da trắng min cùng ngủ quan khả ái. Dưới lớp áo khoác đó còn e ấp bờ ngực căng tròn hồng hào. Nếu chịu khó không nhìn cái biểu cảm ghẹo gan kia thì quả thật rất cuốn mắt.
Càng nhìn hắn ta càng như muốn thiêu đốt cậu bằng ánh mắt đó. A Minh không có kiên nhẫn, mặt càng lúc càng khó chịu: “Kêu tôi tới đây rồi không nói gì, anh đang ghẹo gan tôi phải không?”
“Cậu tới đây.”
“Có gì thì nói luôn đi.”
“Đừng để ta phải nhắc lại.”
A Minh bất khả kháng bước tới. Bước chân di chuyển làm tà áo cứ bay bay, lộ hẳn bờ ngực không chút ngại ngùng. Tên A Minh này có thể nói không phải là dạng mình hạc sương mai, mà là kiểu có cơ bắp nhưng nếu so với tên Apoll thì có chút khiêm tốn.
Tên Apoll cứ nhìn cậu ta không chớp mắt, vừa đến gần liền kéo cậu ngồi cạnh: “Nghe bảo cậu rất ngoan ngoãn nghe lời. Đã học được gì rồi?”
A Minh gạt tay anh ta ra: “Có gì để học chứ. Cái tên Min Yo đó đúng là nhàm chán, suốt ngày chỉ có múa võ ngâm thơ rồi còn có hẳn một cuốn sổ ghi lại toàn bộ về anh. Tôi đọc mà muốn phát điên rồi. Này, nếu không nói thì người ta còn nghĩ anh ta là vợ anh. Những thứ anh ta ghi lại vô cùng chi tiết nha, còn có trên người anh mấy nuốt ruồi ở đâu hắn cũng ghi lại. Đúng là tên điên!”
“Vậy sao. Vậy cậu đã xem được gì về ta rồi?”
“Anh ấy à? Cần gì để hắn nói chứ, tự tôi nhìn cũng biết được. Anh là tên biến thái vô liêm sỉ, tàn ác vô tri! Lại còn hay ức hiếp người khác. Tôi nói con người anh sao lại có thể hội tụ đủ thứ khốn nạn vậy hả?” A Minh buông mồm mắng tên Apoll như rác. Không để ý đến khuôn mặt trên Apoll đã đen xì lại rồi.
Vừa dứt lời liền bị tên Apoll đẩy ngã xuống kiềm dưới thân. Hắn ta đưa tay siết cổ cậu thật mạnh khiến cậu hô hấp khó khăn.
“Đã mắng đã chưa? Ta là như thế đấy, ta nói cho cậu biết, thứ là Bá Tước Apoll ta muốn có thì dù có phải hủy hoại nó cũng không để người khác lấy đi. Sao hả? Chẳng phải mạnh miệng lắm sao? Để ta xem cậu còn mắng được nữa không! Mắng đi, hửm, mắng đi chứ.” Hắn ta mắt rực lửa, hét lên trong tức giận.
“Bỏ.. bỏ tôi ra. Anh bị điên rồi sao.. khụ.. khụ bỏ ra!”
A Minh vùng vẫy đánh đấm hắn ta liên hồi, nhưng sức lực không đủ để làm gì anh ta. Hắn ngày càng siết chặt khiến cậu như muốn ngất đi. Trước mặt đã mờ đi không còn thấy được gì, nước mắt đã trực trào rơi xuống khóe mắt, lúc này hắn ta như bình tĩnh trở lại, buông tay ra. Rời khỏi người cậu, hắn mặt lại trở nên lạnh tanh. Cậu khó khăn hô hấp từng ngụm không khí, cổ đã hằn vết bóp bằm tím. A Minh vừa tức giận lại vừa sợ hãi, vô thức lùi lại phía sau tránh xa anh ta.
“Mau chỉnh đốn lại đi. Ta bảo cậu làm Min Yo không phải là chỉ ở trước mặt tên Korn. Từ mai phải theo sát ta, chính vì thế tai mắt rất nhiều, không được để ai nghi ngờ. Nếu cậu dám chống đối thì cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó.”
A Minh vô cùng câm phẩn, chỉ hận không thể một đấm đấm chết hắn ta.
“Sao còn chưa đi? Nhìn ta như vậy không lẽ là muốn ở lại ngủ cùng ta sao?”
“Đồ bệnh hoạn!”
Cậu hậm hực bỏ đi. Hắn ta nhìn theo bóng A Minh, trong ánh mắt chợt có chút thất vọng hoặc có thể là hắn đang tiếc nuối gì đó.